Nam Bảo Y lập tức lấy lại tinh thần," Chuyện lớn gì?"
" Sau khi Hạ tiểu thư nhận được thư của Nam Yên, nghĩ là bệnh hiểm nghèo có hi vọng được chữa khỏi, thế nên đã năn nỉ Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia lấy bạc thỉnh thần y cho nàng.
Tất nhiên Hạ phu nhân vui vẻ, thế nhưng Hạ lão gia trời sinh tính tình lương bạc keo kiệt, dưới gối lại có nhiều nữ nhi như vậy, cũng không thèm để ý đến một nữ nhi mất thanh danh cùng trinh tiết, làm sao có thể bỏ ra trăm vạn lượng bạc giúp nàng trị bệnh?
Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia trang chấp không thành quay ra động thủ! Hạ tiểu thư căm phẫn Hạ lão gia không sủng ái nàng, nhất thời tức giận, đẩy Hạ lão gia.
Cái ót của Hạ lão gia đụng phải góc bàn, đang sống sờ sờ bị đẩy chết.
Bây giờ Hạ tiểu thư cùng Hạ phu nhân đều bị đưa tới quan phủ, Hạ gia bị chia thành năm bè bảy mảng, thân thích tìm tới cửa nháo chia gia sản! Nhắc tới cũng thấy lạ, tốt xấu gì Hạ gia cũng là đại phú thương ở Thục quận, nhưng vốn liếng lại cũng không phải vô cùng phong phú, so với thân thích suy đoán bị thiếu đi hơn một nửa, giống như bị ai âm thầm dời đi vậy!"
Nam Bảo Y nghe được liền thấy sững sờ.
(ahr)
Cái này là đang có chuyện gì diễn ra?
Hạ gia cứ như vậy mà giải tán?
Một phong thư thế mà có thể dẫn tới một tai họa lớn như vậy, thật không biết nên đánh giá Nam Yên thông minh, hay là đánh giá Hạ Tình Tình vụng về.
Nhưng không thể không thừa nhận, Nam Yên rất am hiểu lòng người, yên lặng dẫn lửa đốt nhà.
Đây chính là chỗ nàng muốn học tập.
Nàng ôn nhu cười một tiếng, lấy xuống vòng tay phỉ thuý trên tay, thân mật nhét vào tay Hồng nhi," Làm phiền ngươi những ngày qua giúp ta tìm hiểu tin tức, phụ thân ta bên kia, sau này mong rằng ngươi cẩn thận chiếu cố.
"
Hồng nhi vội vàng cung kính quỳ xuống," Giúp ngũ tiểu thư làm việc, là phúc phận của nô tỳ! Liễu thị ỷ vào mang thai cả ngày diễu võ dương oai, các tỷ muội tiền viện đều rất chán ghét các nàng!"
Nam Bảo Y cho thị nữ lui xuống.
Nàng đẩy ra cửa phía tây, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Nàng đi chân trần tới ngồi bên bệ cửa sổ, thưởng thức một quân cờ bằng ngọc.
Kế tiếp Trương gia bị loại là Hạ gia.
Bàn cờ Thục quận này, phần thắng của nàng tựa hồ càng lúc càng lớn!
Chỉ là hai nhà khó giải quyết nhất còn chưa xuất hiện.
Một là thái thú Trình gia, hai là đô đốc Tiết gia.
Cả hai nhà này đều là quan lại đỉnh cấp quyền quý của Thục quận, ngấp nghé phú quý Nam phủ nhiều năm, giống như mãnh thú mai phục trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể duỗi móng vuốt răng nanh với Nam phủ.
Muốn đối phó với bọn họ, không thể thiếu nhân lực của quyền thần đại nhân.
Xem ra, cái đùi vàng này nàng vẫn phải tiếp tục ôm!
Nhớ tới hành động tối hôm qua quyền thần đại nhân làm với nàng, Nam Bảo Y không khỏi cắn cắn cánh môi, trong lòng rất khó chịu.
!.
.
Bởi vì nguyên nhân Hạ gia sụp đổ, Nam Bảo Y cũng lười biếng lên núi tích phúc hay tham gia đại hội đấu cúc cái gì.
Ngày Trùng Dương hôm đó, nàng ôm mặc cúc tới Triều Văn viện, dự định muốn đem long mặc trả lại cho Tiêu Dịch.
Vừa bước vào cửa sân, liền nhìn thấy trong viện có thêm rất nhiều nha hoàn cùng gia đinh lạ mặt.
Tư thế đứng ngay thẳng, tất cả nha hoàn đều mặc áo giáp màu hồng, gia đinh cũng đều mặc áo ngắn đậm màu, rất có dáng vẻ quy củ.
Xuyên qua hành lang, chỉ thấy Thập Khổ cùng Thập Ngôn tự mình canh giữ dưới mái hiên, cánh cửa sơn son càng là được đóng chặt, giống như đang làm cái hoạt động bí mật gì.
Nàng tò mò nhỏ giọng hỏi:" Thập Khổ, bên trong nhị ca ca ta đang chiêu kỹ sao?"
Thập Khổ mặt xám lại:" Tiểu thư hiểu lầm! Chủ tử nhà ta là người đứng đắn, làm sao có thể chiêu kỹ? Là có khách quý đường xa tới, bái phỏng chủ tử.
"
" Vậy ta tới không phải lúc!.
" Nam Bảo Y trầm ngâm, đem long mặc đặt lên cửa sổ," Làm phiền ngươi chuyển lời nhị ca ca, ta đem hoa trả lại cho hắn.
"
Nàng muốn đi, nhưng nhìn thấy màn trúc cửa sổ buông xuống, không khỏi hết sức tò mò.
Đến tột cùng là khách nhân như thế nào, vậy mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Không chỉ có cửa đóng chặt, ngay cả màn trúc cửa sổ cũng rủ xuống, quả thực so với các đại cô nương không ra khỏi cửa còn càng thẹn thùng hơn!
Nam Bảo Y trầm ngâm nửa ngày, lấy dũng khí, đẩy nhẹ màn trúc.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy trên ghế bành có một vị thiếu niên áo trắng như tuyết.
Môi như tô son, tóc đen buộc lỏng lẻo bằng một dải gấm, dung mạo mười phần tuấn mỹ.
Hai tay quy củ đặt trước ngực, ngón tay thon dài như ngọc, tay trái mang