Tiểu kiều nương Nam Bảo Y rất sợ hãi.
Tiêu Dịch lười biếng ngồi trên giường, đem nàng ôm vào ngực, đầu ngón tay phác họa theo khuôn mặt nàng, trong tươi cười lộ ra mập mờ," Để bản hầu hôn một chút, hử?"
Nam Bảo Y càng thêm sợ hãi.
Thì ra nhị ca ca nàng, vậy mà lại ngầm ngả ngớn phóng túng như vậy!
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc chuyển động.
Ánh mắt lướt qua hộp cơm trên thư án cùng hoa sen ngoài cửa sổ, nàng bỗng linh cơ khẽ động.
Nàng giọng ngây ngô nói:" Hầu gia đã từng nghe nói qua chuyện xưa về hoa sen tinh chưa?"
Tiêu Dịch nhíu mày," Xin lắng tai nghe."
" Truyền thuyết có một vị thi nhân tên gọi Vương Xương Linh, hắn vào một cổ trấn, sống nhờ trong một toà nội viện cũ.
Ngoài cửa sổ có một gốc hoa sen.
Mỗi đêm hắn làm thơ, đều sáng hôm sau thức dậy, đã thấy bài thơ dang dở đã được người khác làm xong.
Trong lòng hắn hiếu kỳ, vì thế một đêm hắn dựa vào thành giếng nước chợp mắt, dưới ảnh ngược của ánh trăng trong nước, thấy hoa sen tinh.
Thì ra, người mỗi đêm đến giúp hằn viết hoàn chỉnh bài thơ lại là hoa sen tinh!"
Tiêu Dịch mỉm cười," Cho nên?"
Nam Bảo Y thẹn thùng," Không dối gạt hầu gia, tiểu nữ chính là hoa sen tinh sống nhờ trong đầm sen ngoài cửa sổ của ngài, thấy ngài mỗi đem đọc sách vất vả, bởi vậy đặc biệt đem canh gà nóng tới cho ngài."
Tiêu Dịch mỉm cười," Hoa sen tinh nhà người khác, tài hoa phong nhã, sao hoa sen tinh nhà bản hầu, lại chỉ biết nấu canh gà?"
Nam Bảo ấy ngượng ngùng.
Tiêu Dịch vuốt vành tai nàng," Không biết hoa sen tinh nhà bản hầu, có phải là bộ dáng khuynh quốc khuynh thành?"
Nói, liền muốn lấy khăn lụa che mặt của nàng.
Nam Bảo Y vội vàng đè lại khăn lụa, chột dạ tránh khỏi, cấp tốc lui lại đến bên cửa sổ.
Nàng ho khan hai tiếng," Cái kia, ta phải nhanh trở về đầm, hấp thụ linh khí của thiên địa, thu thập tinh hoa nhật nguyệt! Hầu gia, cáo từ!"
Tiêu Dịch thấy nàng nhảy qua cửa sổ mà đi.
Môi mỏng khẽ nhếch cười, hắn đi tới sau thư án ngồi, tiện tay múc thêm một chén canh gà nữa.
Canh gà hương thơm nồng dậm, ước chừng được nấu rất lâu.
Hắn tinh tế nếm thử một ngụm.
Mùi vị rất tốt...
Một bên khác, Nam Bảo Y gian nan trèo qua cửa sổ, không may bị trật mắt cá chân, kêu rên lộn một vòng vào bụi hoa.
" Tê...."
Nàng ngồi trong bụi hoa, ôm mắt cá chân bị trật khóc không ra nước mắt.
Hơn nửa đêm đưa đến ấm áp, kết quả không chiếm được gì còn không nói lại còn bị trật chân!
Nàng ân cần như vậy đến tột là vì cái gì?
Đang lúc nàng thương tâm, một bóng đèn đột nhiên xuất hiện.(ahr)
Nàng ngửa đầu nhìn lại.
Ánh trăng mờ ảo, vị Thẩm công tử kia áo trắng như tuyết, hai tay xỏ vào ống tay áo rộng, mặt không biểu lộ cụp mắt nhìn nàng.
Nàng ngượng ngùng nặn ra nụ cười, đưa tay chào hỏi:" Chào buổi tối, ngươi cũng là ra ngoài giải sầu sao?"
Thẩm Nghị Triều ánh mắt lạnh lùng.
Nam Bảo Y cong chưa kịp nói thêm gì, đột nhiên thấy bên gáy đau nhói.
Vị Thẩm công tử này, kẻ đến không thiện...
Nàng liếc mắt, ngất đi.
Ám vệ đem nàng nâng lên, thấp giọng:" Thẩm lang quân, xử lý thế nào?"
" Đưa đi địa lao."
" Vâng!"
Sau khi ám vệ khiêng Nam Bảo Y đi, Vân Nương nện bước gót sen uyển chuyển đi tới.
Nàng nghiêng đầu cười yêu kiều," Đã sớm nhìn tiểu tiện nhân này không vừa mắt.
Nàng ỷ vào danh nghĩa huynh muội, năm lần bảy lượt tìm cách câu dẫn công tử, thật là chán ghét đến cực điểm.
Tối nay có Thẩm lang quân xuất thủ, xem như giải quyết triệt để cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Vân Nương."
Thẩm Nghị Triều khuôn mặt lạnh lùng.
Buổi trưa hôm nay hắn bị Khương Tuế Hàn kéo đi biệt uyển uống rượu.
Kết quả Khương Tuế Hàn uống say bắt đầu ồn ào nói Tiêu Dịch có bao nhiêu sủng ái Nam tiểu ngũ.
Tiêu Dịch thân phận đặc thù, sao có thể tự mình sủng ái nữ nhân?
Còn là một nữ nhân xuất thân hạ đẳng!
Nhân duyên đại sự của hắn đều là toàn quyền quyết định từ cô mẫu, cho dù chỉ là nạp thiếp cũng phải thông qua đồng thuận của cô mẫu.
Mạng của hắn là cô mẫu cho, hắn hẳn phải là vì cô mẫu mà thậm chí kính dâng cả sinh mạng, làm sao hắn có thể không để ý quy củ mà làm theo ý mình?
Hắn nghĩ đến, phân