Nàng nói xong, đám người nhị bá mẫu xưng" dạ.", ngay cả đại tỷ tỷ cũng một bộ tư thế cực kỳ nghiêm trọng, bắt đầu lao vào đống tranh lựa chọn.
Nam Bảo Y quay đầu bước đi.
Nam Bảo Châu bắt được ống tay nàng," Kiều Kiều, vừa vặn ngươi tới, chúng ta đang giúp ngươi chọn phu quân đâu! Thư sinh võ phu người làm ăn, đại phú tài đại hào, cái gì cũng đều có, đảm bảo ngươi hài lòng!"
Nam Bảo Y không chạy được, đành phải vô tội nhìn về phía lão phu nhân," Tổ mẫu, qua năm nay ta cũng mới mười ba tuổi, còn phải hai năm nữa mới tới cập kê đâu, loại chuyện thành thân này, khỏi gì thể nóng vội.
Lại nói, Châu Châu còn chưa định ra nhân duyên, làm sao đến phiên ta..."
" Ngươi đứa nhỏ này!" Lão phu nhân đau lòng lại oán trách," Loại chuyện như nhân duyên này, phải cực kỳ thận trọng, mới có thể tìm ra tốt nhất.
Vì vậy chúng ta muốn tìm từ sớm, nhanh chóng tìm ra nhân tuyển tốt.
Nếu như đợi đến khi ngươi mười bốn mười lăm mới tìm, nam nhi tốt trong Thục quận đều bị nhà khác chọn mất!"
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nam nhân, còn có thể chọn trước?
Giang thị đem Nam Bảo Y dắt đến bàn tròn," Tỷ tỷ ngươi là cái da khỉ, tuỳ tiện chọn cho nàng một cái võ phu, gả đi liền xong.
Kiều Kiều thuở nhỏ đã nhát gan yếu ớt, nếu gả cho võ phu, chúng ta sợ nhà người ta sẽ khi dễ ngươi.
Nếu gả cho thư sinh, chúng ta lại sợ người ta tính toán ngươi.
Vì vậy nhân duyên của ngươi phải cẩn thận mới được."
Nam Bảo Dung cười mở ra một bức tranh," Kiều Kiều, tỷ tỷ cảm thấy vị công tử này rất tốt.
Trong nhà mở tiền trang, không chỉ có thể nuôi nổi ngươi, quan trọng nhất là, nam tử khác trong nhà còn có truyền thống không nạp thiếp, đây chính là vô cùng ít thấy!"
Nam Bao Y cả mặt đỏ bừng.
Ước chừng người nhà nàng bị chuyện hoán thân làm đả kích, thật sự là đủ loại nhiệt tình tìm đối tượng cho nàng.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua bức tranh, khoát tay nói:" Không được! Dáng dấp không tuấn tú, bẩn thỉu Kiều Kiều nhi nhà ta!"
" Cái này tuấn tiếu, tuổi trẻ đã đảm nhiệm thiên tướng trong quân doanh, tiền đồ rộng mở."Giang thị vui vẻ tươi cười chỉ vào một bức họa khác," Các thế hệ trong nhà đều tòng quân, làm người chính nghĩa, sẽ không khi dễ Kiều Kiều nhà ta."
Lão phu nhân híp mắt nhìn nửa ngày, lại nói:" Vạn nhất phải đi đánh trận, hắn chết trận sa trường, Kiều Kiều nhi nhà chúng ta biết phải làm sao? Ta không nỡ để Kiều Kiều nhi chịu khổ!"
Tống Thế Ninh hỏi:" Tổ mẫu thấy là người như thế nào mới thích hợp?"
Lão phu nhân nghĩ nghĩ, chân thành nói:" Thứ nhất, phải có diện mạo anh tuấn, Kiều Kiều mang đi ra ngoài, cũng không đến mức ném đi mặt mũi."
Nam Bảo Y quẫn bách cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mũi giày.
Nghĩ không ra tổ mẫu tuổi đã cao mà vẫn còn để ý đến dung mạo nam tử như vậy....
Tiêu Dịch ngồi ngay ngắn trên ghế bành dùng trà.(ahr)
Hắn buông chén trà xuống, hững hờ phủi phủi tay áo lớn, lại lạnh nhạt gác hai chân thon dài, tư thái cực kỳ kiêu căng tự phụ, thật sự là kim tướng ngọc chất.
Hắn tự tin, Thục quận mùa không có nam nhân nào có thể so với hắn dung mạo càng thêm xuất chúng.
Chỉ tiếc, người ở đây cũng chẳng có ai nhìn hắn.
Lão phu nhân lại nói:" Thứ hai, dù chẳng phải là quyền cao chức trọng, cũng nên nắm giữ chút ít bản lĩnh, chí ít cũng phải bảo vệ được Kiều Kiều nhi, không để nàng bị người khi dễ."
Nam Bảo Y âm thầm gật đầu.
Điểm này ngược lại nàng tán thành, nếu như đối phương quá kém cỏi, không chỉ không thể không bảo vệ được nàng, ngược lại còn cần nàng bảo vệ, như vậy nàng gả đi có ý nghĩa gì đâu?
Tiêu Dịch một tay chi di, lười biếng khẽ vuốt đai lưng xuyến ngọc bên hông.
Đây là đai lưng nhị phẩm hầu gia mới có thể đeo, tôn quý lộng lẫy, tượng trưng cho quyền cao chức trọng.
Trên đai lưng khảm tổng cộng mười hai khối kim hoàng, biểu tượng hắn từng lập mười hai chiến trận quân công hiển hách, đại biểu bản lĩnh của hắn trên chiến trường.
Hắn tự tin, trong thiếu niên tại Thục quận, lại không có người nào có thể so với hắn càng có khả năng bảo hộ Nam Bảo Y.
Đáng tiếc tất cả mọi người đều tập trung tinh thần xem tranh, ai cũng không để ý hắn.
Lão phu nhân lại nói:" Thứ ba, bà mẫu phải tốt tính, không thể cay nghiệt chanh