Rõ ràng là kẻ thô lỗ, lại muốn học những người đọc sách thở dài hành lễ.
Thế nhưng là một đối mắt trộm, cũng không ngừng hướng trên ngực Nam Bảo Châu nghiêng mắt nhìn.
Nương hắn nói, tiểu cô hắn gả tới phủ giàu nhất Thục quận, vì vậy hắn nhất định phải chiếm nhiều tiện nghi.
Nếu như có thể kết làm phu thế với Nam Yên biểu muội, như vậy đời này đều không cần phải lo!
Nam Bảo Châu đang ngậm bánh ngọt, còn chưa lên tiếng, Ninh Vãn Chu đã ngăn lại trước mặt nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, vũ mị nhìn Liễu Đoan Chính:" Công tử nhận nhầm người."
Hắn sinh ra phấn nộn tinh xảo, đôi mắt ngưng nước mắt biết nói, Liễu Đoan Chính kích động không thôi, nhịn không được đưa tay ra sờ về phía khuôn mặt của hắn," Hẳn là, ngươi mới là Nam Yên biểu muội?"
Ninh vãn Chu mỉm cười nắm tay của hắn.
" Răng rắc" tiếng vang, cổ tay Liễu Đoan Chính liền trật khớp!
Hắn lập tức kêu thảm như heo bị chọc tiết, che lấp ta rủ xuống lăn lộn trên mặt đất, thấy liền đau, khiến người trong cả phòng khách đều không rét mà run.
Ninh Vãn Chu ngại bẩn xoa xoa hai tay," Dám nhìn nơi không nên nhìn, vốn nên móc mắt ngươi, xem ở phân thượng ngươi mới đến, tạm thời tha ngươi."
Liễu đại tẩu ôm lấy Liễu Đoan Chính, hung hăng nhìn về phía Liễu Tiểu Mộng," Cháu ngươi bị đánh, ngươi liền đứng đó xem náo nhiệt sao? Quả nhiên nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, nhưng Đoan Chính là độc đinh của ca ca ngươi! Còn tam phu nhân, ta thấy ngươi như thế nào ngay cả đứa nha hoàn cũng không bằng?
Liễu Tiểu Mộng bực bội không chịu nổi.
Trong mắt lão thái bà, nàng vốn ngay cả nha hoàn cũng không bằng!
Nàng không thể nhịn được nữa, tức giận nói:" Ta không phải Nam tam phu nhân! Các ngươi nếu náo đủ rồi, liền cút ra ngoài!"
" Nha, Liễu Tiểu Mộng, ngươi còn bày đặt tính khí với chúng ta?!" Liễu đại tẩu đi đến trước mặt nàng, đưa tay dí lên trán nàng," Ngươi cũng là nữ nhi Liễu gia, tưởng làm cái phu nhân thì ngon à?! Ta nó cho ngươi biết, hôm nay không lấy ra năm vạn lượng...a không, mười vạn lượng bạc phụ cấp trong nhà, chúng ta liền ăn vạ không đi!"
Liễu Tiểu Mộng đỡ lấy Nam Yên, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Bụng nàng đau quặn từng cơn đến kịch liệt, cơ hồ muốn đứng cũng không vững.
Nàng thuở nhỏ nhà nghèo, bị bán vào Ngọc Lâu Xuân.
Mặc dù đã từng về nhà thăm hỏi qua, nhưng nàng biết một nhà huynh tẩu cũng không phải dạng vừa.
Bởi vậy nàng cũng không muốn thân cận bọn hắn, về sau nàng làm ngoại thất của Nam Quảng, liền không trở về nhà ngoại.
Cũng không biết cái tiện nhân đáng chết ngàn đao nào, đem chuyện nàng vào Nam phủ nói cho huynh tẩu biết, thế mà còn nói nàng làm tam phu nhân!
Nàng đã được lên làm tam phu nhân từ khi nào?
Nàng muốn cùng đại tẩu ầm ĩ, lại bị Nam Yên bấm một cái.
Nam Yên đỏ mắt nói:" Phụ thân, nương đau bụng không chịu được, sợ sẽ sảy ra chuyện...!Ngài để nương trở về phòng nằm đi, thỉnh đại phu tới nhìn một chút, ta sợ hài tử trong bụng nương khó giữ...."
Liễu thị ngẩn người, lập tức hiểu ý.(ahr)
Nàng "ôi chao" hai tiếng, mảnh mai vô lực che cái trán, lại ngã sấp xuống mặt đất.
Nam Yên ôm nàng khóc lợi hại, không ngừng gọi nương.
Đến cùng là có vài chục năm tình cảm, mặc dù Nam Quảng có niềm vui mới, nhưng cũng thực lo lắng Liễu Tiểu Mộng xảy ra chuyện.
Hắn sốt ruột bận bịu hoảng mà tiến lên, tự mình ôm lấy Liễu thị, đi được hai bước, lại chần chờ nhìn về phía Trình Diệp Nhu," Nhu nhi..."
Hôm nay là lần đầu tiên Nhu nhi tới nhà, hắn đi trước quả thật không được.
Trình Diệp Nhu tươi cười ôn hoà:" Mang thai quan trọng, ngươi đi chiếu cố nàng đi, không cần quản ta."
Nàng khéo hiểu lòng người như thế, khiến Nam Quảng càng thêm động tâm.
Hắn cảm kích gật đầu, bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Nam Yên nhìn chằm chằm về phía người Liễu gia," Các ngươi suýt nữa hại mẫu thân ta sinh non, làm sao còn mặt mũi ở lại đây? Còn không mau đi?"
Nàng cùng mẫu thân chưa đứng vững gót chân, nhất định phải đem những thân thích hút máu này đuổi đi mới được.
" Ngươi nha đầu này làm sao nói như thế?" Liễu đại tẩu phẫn nộ chống nạnh," Chúng ta đường xa lặn lội tới, vậy mà ngươi muốn đuổi chúng ta đi, thế nhưng chúng ta chính là cữu cữu cữu nương của ngươi! Ngươi nên hiếu thuận chúng a mới đúng!"
" Các ngươi..."
Nam Yên còn chưa kịp phản bác, bỗng nhiên Trình Diệp Nhu đánh gãy lời nàng:" Ta đến nói câu công đạo đi."
Nàng khí độ hào phóng, lại mặc không tầm thường, vừa nhìn liền biết không phú thì quý.
Liễu đại tẩu giống như tìm được chỗ dựa, nịnh nọt cười nói:" Còn là vị phu nhân này biết lý lẽ! Ngài nói xem cả nhà chúng ta đạp tuyết mà đến, cái nha đầu Nam Yên chết tiệt này lại muốn đuổi chúng ta đi, không phải không hiếu thuận lại là cái gì?"
Trình Diệp