Tiêu Dịch vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, vận kinh công biến mất tại Tùng Hạc viện.
Mùi hương sơn thủy trong không khí dần bị gió lạnh thổi tan.
Nam Bảo Y cẩn thận qua khe hở nhìn ra, nhưng lại có chút thất lạc.
Giống như còn nghĩ tới muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, còn nghĩ lại thể nghiệm một chút cảm nhận mặt nóng tim run...
Sáng sớm hôm sau....
Hà Diệp thấy trên đất đầy áo váy, trợn mắt há hốc mồm.
Nàng vừa nhạt vừa nói:" Tiểu thư, bộ đồ tiểu thư muốn mặc hôm nay, không phải nô tỳ đã chọn cho ngài đặt bên trên lồng sưởi rồi hay sao? Sao lại lấy ra một đống thế này...!đều đem vất loạn trên mặt đất, không biết, còn tưởng rằng trong phòng chúng ta có trộm vào nữa!"
Nam Bảo Y đứng trước gương đồng, cầm một kiện váy áo màu liễu non ướm thử.
Nàng khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nói khẽ:" Ngươi chọn bộ kia quá đơn giản, không phụ trợ vẻ đẹp của ta."
Quyền thần đại nhân đã nói, hôm nay nàng phải ăn mặc xinh đẹp một chút!
" Tiểu thư trưởng thành, so với khi còn bé càng thêm thích chưng diện..." Hà Diệp dở khóc dở cười, đem ra một kiện váy áo vân yên dệt kim," Bộ này đẹp, tiểu thư thử một chút?"
Nam Bảo Y hai mắt tỏa sáng.
Nàng đi tới sau tấm bình phong thay, vân yên màu hồng kiều nộn, đem tôn lên nàn da trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo.
Hà Diệp thấy nàng rốt cục hài lòng, lại hầu hạ nàng chải đầu.
Nam Bảo Y ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn Hà Diệp.
Qua hết năm, Hà Diệp liền mười lăm tuổi.
Đại cô nương mười lăm tuổi, tư thái yểu điệu đầy đặn.
Mà Nam Yên qua hết năm mới mười bốn, nhưng cũng là một bộ dáng nhà ta có cô nương mới lớn.
Nàng vô ý thức đưa tay lên sờ trước ngực.
Thật là gầy yếu a!
Ngày hè mặc tề ngực váy ngắn, đều lo lắng sẽ bị rơi xuống...
Hà Diệp chú ý tới động tác nhỏ của nàng, không khỏi cười trộm," Qua hết năm chính là mùa xuân, mùa xuân vạn vật sinh trưởng, tiểu thư tựa như nụ hoa đầu cành, sẽ từ từ lớn lên!"
" Hà Diệp, ngươi nói bậy bạ gì đó nha!"
Nam Bảo Y khiển trách, lại mặt đỏ tới mang tai.
Chải tóc xong, nàng mặc y phục, tức giận đi ra ngoài phủ.
Tiêu Dịch trêu tức nàng, Hà Diệp cũng trêu tức nàng, cuộc sống này đúng là không có cách nào trôi qua!
Sáu chiếc xe ngựa lớn đã chờ sẵn ngoài cửa phủ, người Nam gia đều muốn đi Ngọc Lâu Xuân xem kịch, ngay cả Nam Yên cùng người Liễu gia cũng theo tới.
Nam Bảo Y tinh mắt, trông thấy Tiêu Dịch đang nắm dây cương, hững hờ liếc nhìn phương hướng cửa phủ.
Cũng không biết có phải đang chờ nàng hay không....
Nàng cấp tốc rủ tầm mắt xuống, qua loa phúc thân hành lễ:" Nhị ca ca vạn phúc kim an!"
Hành lễ qua, cùng hắn gặp thoáng qua, trực tiếp leo lên ngựa.
" Tiểu thư!"
Hà Diệp đuổi theo.
Thấy Tiêu Dịch, nàng vội vàng phúc thân hành lễ," Nô tỳ thỉnh an hầu gia!"
Tiêu Dịch ngồi trên tuấn mã, thuận miệng nói:" Người cả phủ đều đang chờ các ngươi, về sau ra ngoài nhớ dậy sớm chút."
" Tiểu thư dậy rất sớm!" Hà Diệp vô ý thức tranh luận," Chỉ là tiểu thư ghét bỏ váy áo không đủ xinh đẹp, bởi vậy đổi mấy bộ, mới chậm trễ thời gian.
Tiểu thư nói, hôm nay muốn ăn mặc xinh đẹp một chút."
Tiêu Dịch nhíu mày.
Nhớ tới bộ dáng tiểu cô nương vừa lao ra, áo váy vân yên hồng phấn dệt kim, phối hợp vạt váy mã diện đen hoa văn bảo bình, kiều nộn mà không mất đi lộng lẫy, hoạt bát nhưng không mất đoan trang, hiển nhiên là bộ dáng tỉ mỉ trang điểm.
Hôm qua hắn chỉ là thuận miệng nói, để nàng ăn mặc xinh đẹp một chút, nàng trên miệng không tình nguyện, không nghĩ tới thân thể lại rất thành thật...
Trong xe, Nam Bảo Y quẫn bách hận không thể xé rách khăn thêu.
Thế nhưng là cái miệng đó của Hà Diệp giống như nước lũ tràn đê, thao thao bất tuyệt:" Bây giờ tiểu thư lớn hơn một tuổi, hiểu được đẹp xấu, cũng biết trang điểm.
Hầu gia có chỗ không biết, lúc sáng tiểu thư nhà ta còn buồn bã vì mình không trưởng thành đại cô nương..."
" Hà Diệp!"
Nam Bảo Y gấp.
Nàng vén màn cửa lên, mặt đỏ như quả táo," Buổi sáng ngươi chưa ăn no sao, nói nhiều như vậy!"
Mắng như thế, lại cảm nhận được một ánh mắt giống như cười mà không phải cười rơi trên mặt mình.
Không cần nghĩ, liền biết là Tiêu Dịch.
Gò má nàng nóng hổi, giống như đà điểu cấp tốc lui vào trong xe, vẫn không quên che lại màn cửa.(ahr)
Tiêu Dịch tưởng tượng thấy bộ dáng Nam Kiều Kiều hi vọng bộ kia lớn lớn, môi mỏng không khỏi khẽ cong.
Hắn thúc ngựa đi, thuận miệng nói:" Thưởng."
Thập Khổ lập tức xuất hiện, đưa cho Hà Diệp một hầu