Áo khoác quý giá, lông chồn mềm mại, là áo khoác lúc trước Tiêu Dịch đưa cho hắn.
Cầm tới cửa hàng bán, đoán chừng có thể được không ít bạc.
Hắn cẩn thận đem áo khoác gỡ xuống, mặc lên người, đứng trước gương đồng ngắm trái ngắm phải.
Tên gia đinh tán thưởng:" Lão gia chưng diện, thật tiêu sái! So với thiếu niên hai mươi cũng không kém bao nhiêu!"
" Tất nhiên! Lúc gia còn trẻ, không biết có bao nhiêu cô nương hoa lâu hướng gia ôm ấp yêu thương!"
Nam Quảng đắc ý cong lên mặt mày.
Cái áo khoác này phi thường vừa vặn với hắn, giống như là đo đặc định chế riêng cho hắn.
Sau khi mặc vào, còn nhiều thêm mấy phần quý khí.
Rốt cục mặc đủ rồi, hắn cởi ra xếp lại, lại dùng vải bông bọc lại cho cẩn thận.
Hắn vỗ vỗ áo khoác gói kỹ, trong lòng tràn đầy không nỡ," Đem đi bán thôi."
" Bán?!" Gia đinh kinh ngạc.
" Cảnh nhi thiếu bạc, ta làm phụ thân đương nhiên phải gom góp đầy đủ cho hắn.
Không thể cho hắn thân phận đích xuất, là ta không tốt..."
Nam Quảng ảm đạm.
" Con người của ta a, chẳng làm ra trò trống gì, ăn ở đều dựa vào trong nhà.
Nhưng con của ta, ta lại muốn cho bọn hắn những thứ tốt nhất.
Cảnh nhi thông minh, thành tích xuất chúng, luôn được trông cậy vào có thể thi đậu công danh."
Ánh mắt hắn phát sáng lên, tự hào nói:" Ngươi đừng nhìn bây giờ ta bị người chê cười, hai năm sau, người khác sẽ chỉ vào ta nói, mau nhìn, hắn chính là phụ thân tân khoa trạng nguyên! Lại thêm mười năm, người khác liền chỉ vào ta nói, nhìn, kia là phụ thân của Nam thừa tướng! Năm đó, chính năm đó hắn một tay đem bồi dưỡng ra tiền đồ của Nam thừa tướng đấy!"
Tên gia đinh nhìn hắn.
Hắn rõ ràng là Nam tam lão gia cao quý, lại mặc áo vải bông đã cũ.
Nhưng cặp mắt lại sáng lấp lánh, đựng đầy mong chờ đối với nhi tử.
Gia đinh trầm ngâm ôm áo khoác.
Hắn nghĩ đêm vừa rồi lão gia còn cao hứng nhiệt tình thử đồ, không biết sao bỗng nhiên có chút nước mắt.
Kiện áo khoác lông chồn kia, cuối cùng cũng bán được ba ngàn lượng bạc.
Nam Quảng một hạt bụi cũng không giữ lại, đem đưa hết cho Nam Cảnh.
Hai mươi chín tháng chạp, đêm khuya.
Nam Cảnh đem theo ngân phiếu tám ngàn lượng bạc, lặng lẽ đi vào Ngọc Lâu Xuân.
Hàn Yên Lương nằm trên ghế quý phi, đang hững hờ ăn dưa mật.
Cách tấm bình phong, nàng mỉm cười:" Ngươi muốn giết ai?"
"Nam gia ngũ tiểu thư, Nam Bảo Y."
Nam Cảnh ngồi quỳ trên đệm bồ đoàn, lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng, nghiêm túc đặt trên bàn trà," Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng, nếu như không đủ ta lại thêm."
Hàn Yên Lương nhổ ra hạt dưa.
Nàng nhấp ngụm rượu, chậm rãi nói:" Xác thực không đủ."
" Ngươi ra giá bao nhiêu?"
" Ngô...." Hàn Yên Lương tuỳ tiện ra giá," Hai vạn lượng đi."
" Hai vạn lượng?!" Nam Cảnh thất thanh," Ta nghe người trung gian giới thiệu, hí lâu các ngươi giết người, nam nhân tám ngàn lượng, nữ nhân năm ngàn lượng, sao ngươi mở miệng liền muốn hai vạn lượng?"
Hàn Yên Lương đổi chân.
Nàng thất thần mà nhìn móng tay:" Nam công tử, ngày mai chính là giao thừa, ngày kia chính là đầu tháng giêng.
Ngài cũng biết, tháng giêng trong phiên chợ là cũng không đủ cầu, dẫn đến giá hàng lên nhanh.
Giá hàng lên nhanh, dẫn đến giết người cũng phải cần đến vũ khí, độc dược, y phục dạ hành giá cả cũng tăng theo.
Lại thêm chúng ta là cửa hàng chính quy, tiền thuê nhà cũng phải đưa gấp đôi, không có cách, chỉ có thể tăng giá."
Nam Cảnh không phản bác được.
Cái hí lâu này, cũng sẽ quá buôn bán?
Chưa từng nghe nói qua, giết người còn phải căn cứ theo mùa để tăng giá!
Hắn đem ngân phiếu cất lại, đứng lên nói:" Chờ ta tích lũy đủ tiền bạc, lại sẽ tới.
Còn chuyện ta đến đây..."
" Nam công tử yên tâm," Hàn Yên Lương giọng vũ mị," Chúng ta là cửa hàng đứng đắn, sẽ không tuỳ tiện tiết lộ tin tức khách hàng ra bên ngoài."
Lúc này Nam Cảnh mới yên tâm rời đi.(ahr)
Sau khi hắn đi, Hàn Yên Lương nằm lại ghế quý phi," Dương Liễu, mấy ngày nay thu xếp thời gian đi Nam phủ một chuyến, đem Nam Cảnh muốn giết nàng nói cho nàng biết.
Tiểu cô nương, lại bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ thuê sát thủ mưu sát, quá đáng thương..."
Dương liễn đấm chân cho nàng.
Nàng thầm nghĩ, Nam lão bản như thế còn đáng thương?
Liễu Đoan Chính không phải là tự Nam lão bản giải quyết, ngay cả chứng cứ cũng không lưu lại một chút!
Nàng yên lạnh thắp cho Nam