Tiêu Dịch mỉm cười.
Hắn nói:" Hồng Cửu Gia muốn cầu cạnh bản hầu?"
" Ha ha ha, Hồng mỗ liền không quanh co vòng vò.
Hầu gia thân tại địa vị cao, có thể trước mặt Tiết đô đốc nói vài lời.
Tiết đô đốc chấp chưởng 50 vạn đại quân, nếu như có thể phụ trách cung ứng quân lương cho hắn, tất nhiên có thể vớt được một món béo bở.
Ít ngày nữa hắn sẽ trở về Cẩm Quan thành, nếu như hầu gia trước mặt hắn nói tốt cho Hồng mỗ vài câu..." Hồng Cửu Gia cười đến con mắt híp thành đường chỉ," Sau khi chuyện thành công, ngươi một ta chín!"
Tiêu Dịch cười nói:" Bản hầu vừa mới nói với ngươi, muốn trưng dụng vựa gạo kho thóc trên danh nghĩa của ngươi.
Tựa hồ ngươi, nghe không lọt?"
Hồng Cửu Gia cười to:" Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, hầu gia muốn tích lương lượng lớn, đè giá gạo năm nay xuống, tạo phúc cho bách tính, vì tạo bàn đạp tấn chức mà dệt hoa trên gấm, Hồng mỗ hiểu! Loại chuyện này, Hồng mỗ hiểu!"
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến, hững hờ đẩy bài.
" Hầu gia thắng!"
Cô nương tên gọi A Kiều, kích động vỗ tay.
Nàng học theo bộ dáng của các tỷ tỷ kia, ngả ngớn hướng Tiêu Dịch vươn tay," Hầu gia nên cho nô tỳ tiền mừng!"
Quyền quý lúc chơi bài, thích bên cạnh có mỹ nhân hầu hạ.
Nếu thắng, thường sẽ cho mỹ nhân tiền mừng, lấy đó là sủng ái.
Tiêu Dịch thấy nàng vươn tay ra.
Hắn thần sắc mỉa mai:" Thô thiển như vậy, cũng không cảm thấy ngại kêu" A Kiều "?"
A Kiều từ nhỏ được bồi dưỡng làm mỹ thiếp, chưa từng làm qua việc nặng nhọc, một đôi tay kỳ thật cũng không tính là thô thiển.
Chỉ là so với Nam bảo Y cẩn thận chăm sóc da, vậy liền tương đương thô thiển.
Khuôn mặt nàng đỏ lên, không cam lòng rút tay về.
Nàng sinh ra đã được đẹp, đã quen được thổi phồng, dưỡng thành có chút không biết trời cao đất rộng.
Bởi vậy nàng không phục nói:" Nam tiểu thư không phải là trong nhà có chút bạc sao, chân chính luận về mỹ mạo, chưa hẳn hơn được ta! Hầu gia, người ta chỉ là muốn lấy tiền mừng thôi, ngài thưởng cho người ta là được rồi! Người ta sẽ nũng nịu, sẽ hầu hạ người, chẳng lẽ không sánh bằng cái muội muội của ngài không biết mùi vị kia? Nếu không ngài gọi nàng tới, để cho mọi người cùng xem xét phê bình, đến tột cùng ai mới là người đẹp hơn?"
Nàng quyệt miệng nhỏ, cố ý làm ra dáng vẻ đáng yêu.
Nàng biết, có nam nhân nhìn như trung thực, kỳ thực rất dễ dính chiêu này.
Những cái tiểu thư khuê các kia đần độn không thú vị cỡ nào, làm sao có thể vượt qua được các nàng nũng nịu đâu?
Chỉ cần có dã tâm, có thủ đoạn, các nàng liền có thể đấu chết chính thất!
Tiêu Dịch giống như cười mà không phải cười.
Hắn thường bị Nam Kiều Kiều quấn lấy, có lẽ là nhân từ quá nhiều, để người khác thấy còn không biết sợ hắn.
Hắn vuốt áp thắng tiền," Thập Khổ."
Thập Khổ lập tức xuất hiện.
Tiêu Dịch đứng dậy đi ra bên ngoài nhã tọa," Cắt đầu lưỡi của nàng."
" Vâng!"
Ám vệ hắc y, không chút do dự ấn A kiều xuống.
Thiếu nữ kinh hãi không thôi, chân tay giãy giụa:" Hầu gia, ta nói sai cái gì, ngài phải hạ thủ ngoan độc với ta như vậy?!"
Ngay cả vị Hồng Cửu Gia kia cũng sợ ngây người, vội vàng hát đệm:" Hầu gia, chúng ta không phải đang nói chuyện làm ăn sao? Ngài đây là có ý gì?"
Tiêu Dịch đưa lưng về phía bọn hắn, lười biếng nói:" Biết sao ở chỗ nào sao?"
Hồng Cửu Gia đẩy A Kiều " Mau nhận sai!"
A Kiều bị dọa sợ, hoảng sợ dập đầu:" Nô tỳ, nô tỳ không nên nói đẹp hơn nàng....!Nam tiểu thư đẹp, Nam tiểu thư đẹp nhất, Nam tiểu thư là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nô tỳ biết sai, cầu hầu gia tha mạng!"
Tiêu Dịch cười khẽ:" Kiều Kiều của bản hầu, tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân, còn cần ngươi phải nói nhảm? Sai ở chỗ nào cũng không biết, Thập Khổ."
Ám vệ giơ đao chém xuống.
Miệng A Kiều máu me đầm đìa, thê thảm ngã xuống đất.
Lại vẫn không nghĩ ra, đến tột cùng mình đã đắc tội hắn ở chỗ nào!
Tiêu Dịch chậm rãi ung dung bước ra ngưỡng cửa," Kiều Kiều của bản hầu là quý giá nhất, có thể nào để nam nhân khác tuỳ tiện phê bình? Bảo bối hận không thể đem giấu đi, người khác nhìn nhiều hai lần, bản hầu liền rất hoảng a...."
Sắc mặt A Kiều trắng bệch, nước mắt chảy ngang, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cũng bởi vì nàng nói để người khác phê bình Nam Bảo Y, vì vậy mà Tĩnh Tây hầu liền muốn làm như thế với nàng?!
Cái nam nhân này, quá hung tàn đi!
Hồng Cửu Gia ngồi liệt trên mặt đất, nhìn đoạn đầu lưỡi trên mâm kia, dọa đến run rẩy.
Vị Tĩnh Tây hầu này còn rất trẻ tuổi, không nghĩ tới thủ đoạn lại tàn nhẫn như