Tiêu Dịch cẩn thận quấn băng gạc lên tay nhỏ cho nàng.
Nam Kiều Kiều chính là cái tiểu thư khuê phòng kiều mềm, một đầu ngón tay của hắn cũng có thể nghiền chết nàng.
Muốn dùng cây trâm đâm thủng mắt cùng yết hầu sơn tặc, chỗ nào dễ dàng như vậy?
Nam Bảo Y không cao hứng:" Nhị ca ca, có phải ngươi xem thường ta đúng không? Ta thực sự sẽ dùng trâm vàng này chọc mắt người! Không gạt ngươi, xạ nghệ của ta cũng tương đối không tồi nha, chỉ tiếc trong tay không có cây cung nào thích hợp..."
Tiêu Dịch từ chối ý kiến mà nhướng mày, đi lấy áo khoác cho nàng.
Nam Bảo Y có chút nhụt chí.
Nàng cũng không phải là nói dối nha!
Kiếp trước, bởi vì sinh thần bát tự của nàng phù hợp nên bị đưa cho lão hoàng đế xung hỉ.
Sau khi lão hoàng đế tỉnh cũng không chạm vào nàng, thương tiếc nàng nhà tan cửa nát, không đem nàng ném khỏi cung, vẫn để nàng làm cung nữ bình thường.
Bởi vì nàng bị hủy dung, cho nên những cung nữ thái giám đều khi dễ nàng làm trò vui.
Tây Hán tổng đô đốc Cố Sơn, lại đem nàng nhặt tới bên người, để nàng hầu hạ hắn.
Khi đó Cố Sơn luôn đối nghịch với quyền thần đại nhân, hai người thế lực tương đương, thường xuyên trong tối ngoài sáng tính kế đối phương.
Cố Sơn có lẽ biết nàng từng là muội muội Tiêu Dịch, cho nên thường xuyên trêu đùa nàng, nhưng cũng không tính là quá mức, thậm chí ngẫu nhiên còn có thiện tâm quá độ, lấy điểm tâm trong Ngự Thiện Phòng cho nàng ăn.
Nhưng thời điểm không có hắn, những cái tiểu thái giám liền bắt đầu khi dễ nàng, tra tấn nàng.
Có một lần bị Cố Sơn bắt gặp được, hắn tay cầm tay dạy nàng hai chiêu độc thủ, cho dù là nữ nhi gia trói gà không chặt, cũng có thể dùng trâm cài đầu làm địch nhân bị thương nặng.
Thời điểm hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, còn dạy nàng xạ nghệ.
Chỉ là những bản lĩnh đã được học đó, nàng chưa bao giờ chân chính dùng qua....
Tiêu Dịch mặc áo cho nàng, giơ tay cho nàng một cái ống tay:" Duỗi tay!"
" Nga."
Nàng ngoan ngoãn mặc xong xiêm y, đi theo Tiêu Dịch tới chính sảnh Tùng Hạc viện, thấy đám người tổ mẫu.
Lúc này chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, người Nam gia đều tụ tập đầy đủ, đang nghị luận chuyện tối nay.
" Tổ mẫu!"
Nam Bảo Y nhào vào trong ngực lão nhân gia.
Lão phu nhân thương tiếc sờ sờ khuôn mặt nàng:" Cũng may nhà chúng ta không có chuyện gì, cũng không chết người nào...!Kiều Kiều nhi có sợ không?"
Nam Bảo Y tận lực sắm vai tiểu thư khuê phòng mười ba tuổi, bưng khuôn mặt, nhỏ giọng nói:" Thời điểm nghe nói có sơn tặc, ta rất sợ hãi! Nhưng nhị ca ca an ủi ta, để ta trốn trong khuê phòng không được ra ngoài...!tổ mẫu, nhị ca ca rất lợi hại!"
Lão phu nhân vui mừng gật đầu," Nhị ca ca ngươi lợi hại nhất.
Tối nay nếu không có hắn, cả nhà chúng ta đều phải xong rồi."
Mọi người hỏi han lẫn nhau, đảm bảo không có chuyện gì, các trưởng bối liền tống cổ đám tiểu bối về phòng đi ngủ.
Nam Bảo Y biết bọn họ muốn nghị luận chuyện thủ phạm tối nay.
Nàng không ở lại, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Nam Bảo Châu đuổi theo phía sau, sợ hãi nắm lấy tay nàng," Kiều Kiều, thời điểm sơn tặc tới, ta rất sợ! Nương ta nói bọn họ là nữ nhi xuất thân tiêu cục, không có nữ nhi nhát gan như ta mới phải, đem ta hung hăng mắng một trận.
Đêm nay ta có thể ở lại ngủ với ngươi được không?"
" Đương nhiên là có thể!"
Nam Bảo Y đầy miệng đáp ứng.
Dư quang lại nhìn thấy Ninh Vãn Chu hướng nàng trợn mắt trắng.
Ánh mắt kia của tiểu công gia, quả thật quá đáng sợ!
Nàng run rẩy, vội vàng tới gần dựa vào Châu Châu một chút.
Phòng ngủ ấm áp sạch sẽ.
Hai tỷ muội nằm trong màn gấm, tuy rằng Nam Bảo Châu ngủ rồi, nhưng vẫn gắt gao ôm Nam Bảo Y như cũ, hiển nhiên tối nay bị dọa sợ.
Nam Bảo Y không ngủ được.
Nàng nhẹ vỗ về lưng tiểu đường tỷ, mười phần lý giải tâm lý của nàng.
Tiểu đường tỷ mới mười bốn tuổi, đi xa nhất cũng chỉ là nhà ngoại, gặp chuyện huyết tinh nhất là giết vịt, nàng chưa từng thấy qua nhiều sơn tặc như vậy, càng chưa từng thấy qua nhiều thi thể máu tươi như vậy.
Sợ hãi, mới là bình thường.
Nam Bảo Y nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ của nàng, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước.
Kiếp trước tiểu đường tỷ lẻ loi hiu quạnh lưu lạc thiên nhai, mỗi đêm phải ăn ngủ ngoài trời, có phải cũng rất đáng thương sợ hãi như bây giờ?
Nàng