Bởi vì chuyện sơn tặc, Nam phủ mất một ngày mới dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ toà phủ đệ.
Nam Bảo Y vốn nên tại phụ thân thành thân ngày thứ hai tới làm lễ với Trình Diệp Nhu, cũng phải trì hoãn tới ngày thứ ba.
Lúc sáng sớm, Hà Diệp mang theo tiểu nha hoàn trang điểm cho Nam Bảo Y.
Nàng nhịn không được nói:" Không biết năm nay thế nào, đã đầu xuân mà đêm qua vẫn có trận tuyết rơi thật lớn! Nô tỳ nghe các lão nhân trong phủ nghị luận, thời tiết năm nay bất thường, chỉ sợ sẽ phát sinh tuyết tai!"
Nam Bảo Y ngồi trước bàn gương.
Nàng lấy ra một một hộp sen màu hồng từ trong hộp son phấn mà quyền thần đại nhân tặng.
Nàng nói thầm, chỉ là một trận tuyết tai nho nhỏ mà thôi, chí ít cũng sẽ không khiến bách tính bị chết cóng.
Nạn hạn hán cùng nạn đói mới là đáng sợ!
" Hôm nay tiểu thư muốn mang trâm cài tóc nào? Hôm nay phải tới làm lễ với tân phu nhân, cũng lên có vẻ vui mừng chút." Hà Diệp xốc lên rương trang sức," Đặt làm một bộ trang sức đầu xuân còn chưa đưa tới, không bằng mang đôi bách hoa kim châu này?"
Nam Bảo Y gật gật đầu.
Hà Diệp đeo lên cho nàng," Tân phu nhân muốn tới từ đường trước, bái tế bài vị tổ tông, còn cần phải chấp thiếp lễ trước bài vị cố phu nhân, chốc lát nữa mới tới Tùng Hạc viện.
Nói đến, cũng không biết huynh muội Nam Yên có tới kính trà hay không....!Mặc dù còn không được nhận tổ quy tông, nhưng chung quy là ở lại tại trong Nam phủ."
Nam Bảo Y chớp chớp mắt phượng.
Nhắc tới Nam Cảnh, không biết Thẩm Nghị Triều bên kia tiến hành cho vay nặng lãi thế nào rồi.
Đi vào chính sảnh, nàng ngoài ý muốn phát hiện, vậy mà huynh muội Nam Yên cũng tới.
Hai người hiển nhiên là không được Nam gia chào đón, chỉ lẻ loi ngồi tại một nơi hẻo lánh.
Nam Cảnh cũng không còn sa sút tinh thần cùng táo bạo như mấy ngày trước, hai đầu lông mày cũng nhiều chút thần thái.
Nam Bảo Y lường trước, Thẩm Nghị Triều thiết lập ván cục đã đắc thủ.
Nàng cười yếu ớt dịu dàng thỉnh an lão phu nhân, lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, giúp nàng đấm chân," Tổ mẫu mặc váy áo đỏ đặc biệt quý khí, cái ngọc bôi trán cũng đẹp mắt, rất hợp với màu da của ngài."
" Trong phủ chúng ta a, có Kiều Kiều nhi là ngọt miệng nhất!" Lão phu nhân cười đến nếp nhăn cũng giãn ra," Hài tử ngoan, không cần phải đấm chân cho tổ mẫu, đi vấn an nhị ca ca ngươi đi."
Nam Bảo Y " A " một tiếng.
Tổ mẫu nhà nàng thật kỳ quái, lúc trước luôn đề phòng nàng quá thân cận quyền thần đại nhân, gần đây lại không quản thúc nàng thì cũng thôi đi, còn luôn muốn đẩy nàng tới bên người quyền thần đại nhân.
Nàng nhìn về phía Tiêu Dịch.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế bành, chậm rãi ung dung dùng trà.
Nàng đành phải nện bước đi tới trước mặt hắn, nghi thái vạn phương hướng hắn phúc thân," Nhị ca ca vạn phúc kim an."
Tiêu Dịch lười biếng gật đầu.
Nam Bảo Y cách hắn một bàn ngồi xuống, nhỏ giọng nói:" Ngươi rót cho tốt mẫu cái bùa mê gì, mà thái độ của nàng đối với ngươi thay đổi thật nhiều."
" Chọn trúng một gốc kiều hoa trong tay nàng, trước lại giao trọng kim, bởi vậy trong lòng tổ mẫu vui vẻ, đỗi đãi ta tốt hơn nhiều."
Giọng Tiêu Dịch khinh mạn.
Đêm trước hắn lấy sức một mình cứu cả Nam phủ, tất nhiên được gọi là trọng kim.
Cháu rể có bản lĩnh như vậy, lão nhân gia có thể không vui mừng sao?
Nam Bảo Y lại nghe không hiểu.
Cái gì kiều hoa, sao nàng không biết trong Tùng Hạc viện có hoa quý hiếm nào, có thể lọt vào mắt quyền thần đại nhân?
Còn trọng kim, tổ mẫu chính là không bao giờ thiếu bạc, mới không thèm bạc của hắn đâu!
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, bởi vậy kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, lấy bánh ngọt ăn.
Cách đó không xa, lão phu nhân rất có hứng thú thưởng thức đôi tiểu nhi nữ này.
Bây giờ nàng càng thêm yêu thích Tiêu Dịch.
Dáng dấp tốt, có bản lĩnh, đối với Kiều Kiều cũng cực kỳ yêu thương.
Hai cái tiểu nhi nữ ngồi một chỗ, ngươi tới ta đi, không khí kia tựa như mầm đậu đỏ mạnh mẽ sinh trưởng trong ngày xuân, tràn đầy vui vẻ cùng sức sống.
Quý ma ma cười che miệng, thấp giọng nói nhỏ bên tai lão phu nhân:" Lão phu nhân, ngài nhìn xem, hầu gia đưa trà cho Bảo Y tiểu thư đâu, hắn sợ Bảo Y tiểu thư ăn bánh ngọt bị nghẹn!"
Lão phu nhân say sưa giống như xem kịch:" Ta thấy, Tống Thế Ninh của Bảo Dung nhà chúng ta, cũng không ôn nhu cẩn thận bằng Tiêu Dịch."
Giang thị vẻ mặt tươi cười:" Vốn tưởng rằng nam nhân đi ra từ chiến trường chém giết, không hiểu được yêu thương cô nương, hôm nay thấy một lần, là ta nghĩ sai rồi!"
Nam Bảo Dung trong lòng cao hứng," Các ngươi nhìn, Kiều Kiều còn đỏ mặt đâu!"
Quyến nữ trong phòng đều