C121 Cái chết của Liễu Tiểu Mộng .
Nam Bảo Châu nghe thấy liền sợ hãi.
Nàng nhẹ nhàng níu lại ống tay áo Nam Bảo Y, nhỏ giọng nói:" Kiều Kiều, chúng ta về hậu viện đi? Mới sớm đã chạy tới đây xem náo nhiệt, còn chưa tới thỉnh an tổ mẫu đâu."
Nam Bảo Y nắm chặt của nàng, cố gắng chuyền ấm áp lại cho nàng, ôn nhu đáp ứng" Được."
Hai tỷ muội đi vào Tùng Hạc viện, tổ mẫu đang dùng bữa sáng.
Lão nhân gia mặt mũi hiền lành, gọi hai người cùng tới ăn.
Nàng nghe Nam Bảo Châu khoa chân múa nói thảm trạng của Nam Cảnh, thở dài nói:" Chuyện xưa có nói: người thấy nước đủ, nước còn; người tham nước, nước cạn Nam Cảnh gieo gió gặp bão, hôm nay rơi xuống tình cảnh như thế này, chẳng thể trách người khác."
Nam Bảo Y âm thầm gật đầu.
Nhân quả luân hồi, đời trước người điên là phụ thân, đời lại đến phiên Nam Cảnh, có thể thấy được thiện ác cuối cùng luôn có báo, chỉ là không sớm thì muộn.
Lão phu nhân sợ hù tới hai tôn nữ bảo bối, dùng xong đồ ăn sáng, cười nói:" Hôm nay gọi mấy vị tú nương đường Phù Dung tới phủ, cắt chế mấy bộ đồ mùa xuân mới, hai người chờ một lúc đo đạc kích cỡ, thuận tiện may xiêm y."
" Lại có quần áo mới!"
Nam Bảo Châu mười phần vui vẻ, lôi kéo Nam Bảo Y chạy đến sau tấm bình phong," Kiều Kiều mau nhìn!"
Nam Bảo Y nhìn lại.
Bên trong tấm bình phong sơn hồng, có hai vạch dùng dao nhỏ khắc lên.
Là những năm qua, nàng cùng Châu Châu khắc chiều cao.
Nam Bảo Châu tiếp nhận dao nhỏ thị nữ đưa tới," Những năm qua thời điểm đo đặc để cắt chế y phục xuân, ta đều cái hơn Kiều Kiều một chút xíu, năm nay không biết ai cao hơn? Dù sao ta cũng là tỷ tỷ, khẳng định sẽ cao hơn ngươi một chút!"
Nam Bảo Y nhìn những vết khắc.
Ánh mắt hướng xuống, những vết khắc kia trầm thấp.
Tổ mẫu dáng tươi cười từ ái:" Những cái kia đều là thời điểm các ngươi hai tuổi, ta khắc lên cho các ngươi.
Khi đó a, các ngươi giống như cục bột nhỏ trắng nõn nà, chỉ cao tới đầu gối ta, chạy run rẩy, rất dễ té ngã.
Ta thấy các ngươi chạy, liền đuổi ở phía sau hô, chậm một chút, chậm một chút....!Luôn có thể kịp thời ôm các ngươi trước khi bị té ngã.
Nhưng bây giờ, tổ mẫu già, các ngươi chạy, tổ mẫu đuổi không kịp rồi!"
Chóp mũi Nam Bảo Y cay cay.
Nàng cùng Châu Châu sẽ tiếp tục cao lớn, rồi từng người xuất giá, phải rời đi.
Thế nhưng tổ mẫu lại sẽ ở trong tổ trạch, dùng quãng đời còn lại trông coi mảnh thời gian này, trông coi những vết khắc chiều cao còn lưu lại của đám tiểu tôn nữ.
Khi còn bé, tổ mẫu hi vọng nàng cùng Châu Châu chạy chậm lại một chút, không bị ngã.
Trưởng thành, nàng hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút, đừng để tổ mẫu già đi....
Tổ mẫu....
Hốc mắt Nam Bảo Y đỏ ửng, sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng quay qua bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, nàng cùng Châu Châu lưu lại Tùng Hạc viện bồi tổ mẫu nói chuyện.
Chờ thời điểm tú nương tới, lại đo đặc kích thước, chọn màu gấm Tứ Xuyên, tú nương đưa lên tập tranh, để các nàng chọn kiểu dáng y phục mình thích.
Giày vò xong, đã tới canh giờ dùng cơm trưa.
Tổ mẫu lưu các nàng lại dùng bữa, phòng bếp cố ý làm thức ăn hai tỷ muội thích.
Nam Bảo Y thấy phòng bếp chuẩn bị sữa đậu, liền đề nghị," Tổ mẫu, để phòng bếp chuẩn bị một chút nước ngô đưa tới Triều Văn Viện, nhị ca ca rất là ưa thích nước ngô."
Lão phu nhân cười:" Kiều Kiều ngược lại nhớ kỹ nhị ca ca ngươi yêu thích cái gì."
" Đó là tất nhiên, lần trước tại Kim Ngọc Mãn Đường, hắn uống tận một bình còn không tính, còn mang về một bình nữa."
Lúc nàng nói chuyện, trong mắt cất giấu nhàn nhạt vui vẻ, tiểu nhi nữ biểu lộ kiều thái.
Lão phu nhân phỏng đoán, nàng đối Tiêu Dịch, ước chừng là thích mà không biết.
Tiểu nhi nữ có tình cảm dạng này, trong mặt nàng cũng cảm thấy phi thường tốt đẹp.
Bởi vậy nàng cười phân phó Quý ma ma đi làm.
Dùng xong bữa trưa, Nam Bảo Châu có chút mệt mỏi.
" Tới đằng sau cửa ngăn ngủ đi."Lão phu nhân từ ái sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng," Ngày xuân tiểu cô nương nên ngủ nhiều chút, có thể phát triển vóc dáng.
Kiều Kiều, ngươi cũng đi ngủ cùng đi."
Nam Bảo Y không muốn bồi Nam Bảo Châu đi ngủ chút nào.
Cũng mau hôm nay có tiểu công gia đi theo.
Nếu chỉ là chịu Nam Châu Châu đạp, cũng không tính là gì.
Nam Bảo Châu dính gối liền ngủ mất, Nam Bảo Y lúc ngủ mơ màng, nghe thất bên ngoài truyền tới tiếng Trình di thỉnh an.
Lại một trận tiếng vang sột soạt, ước chừng là nha hoàn bà tử đều bị cho lui.
" Bà mẫu," giọng Trình di bình ổn," Buổi sáng hôm nay, ta tiếp nhận Liễu Tiểu Mộng kính trà, xem như công nhận thân phận thiếp hầu của nàng.
Lúc xế trưa, phòng bếp đưa tới một đĩa mứt táo tới, vừa vặn có Khương thần y tới bắt mạch cho ta, lại trời xui đất khiến phát hiện, trong mứt táo có trộn lẫn thạch tín.
Ta mệnh nha hoàn vụng trộm điều tra, lại tra tới Liễu Tiểu Mộng."
Nam Bảo Y tỉnh cả ngủ.
Nàng mở mắt ra.
Liễu Tiểu Mộng có thể làm chuyện này hay không nàng không biết, nhưng không thể nghi ngờ, Trình di nói chuyện này, hiển nhiên là không có ý định bỏ qua cho Liễu Tiểu Mộng.
Đây là, thông qua cho phép của tổ mẫu.
Gian ngoài yên tĩnh một lát, giọng tổ mẫu có chút trầm thấp:" Liễu Tiểu Mộng làm ngoại thất của lão tam vài chục năm, phần tâm tính cùng ẩn nhẫn này, quả thật đáng sợ.
Không khỏi sau nàng lại đông sơn tái khởi nhấc lên sóng gió, người này, xác thực không thể giữ lại."
Nam Bảo Y ôm chăn, suy nghĩ tổ mẫu làm việc thật quả quyết.
Nhưng nghĩ lại, tổ mẫu chấp chưởng Nam gia lớn như vậy, lúc trẻ tuổi liền là thủ đoạn sấm rền gió cuốn, bây giờ chắn hẳn càng là như vậy.
Kiếp trước, cũng chính là nể tình phân thượng nàng thân cận Liễu Tiểu Mộng, mới chưa từng ra tay độc ác.
Trình di nói:" Bà mẫu, vậy ta..."
" Làm sạch sẽ một chút."
" Nhi tức minh bạch.
Vậy còn Nam Yên..."
Tổ mẫu hừ nhẹ một tiếng:" Nhìn cũng không phải dạng cô nương tốt, một bụng ý nghĩ xấu.
Hôn ước của Kiều Kiều nhà ta, cũng không phải là bị nàng cướp đi? Cùng với nương nàng một loại đức hạnh, chỉ nghĩ tới nam nhân nhà khác.
Thôi, trước mắt cứ đặt trước mặt ngươi quản, có thể dạy dỗ tốt hơn thì tốt, nếu không được, dù sao cũng cho chút đồ cưới, sang năm đuổi nàng gả cho Trình gia, xem như nhắm mắt làm ngơ."
Bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Nam Bảo Y nghiêng người vào trong, đưa tay chọc khuôn mặt Nam Bảo Châu.
Tổ mẫu cùng Trình di xuất thủ, Liễu Tiểu Mộng đã định chết là cái chắc.
Sẽ không có gì còn lo lắng.
Ánh dương ấm áp xuyên qua cửa sổ, thiếu nữ che miệng ngáp một cái, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân sột soạt chậm rãi vang lên.
Lão phu nhân đi tới sau cửa ngăn, cẩn thận vén lên màn trướng, nhìn một đôi tôn nữ ngủ say.
Nàng xoay người, từ ái chỉnh lại góc chăn cho các nàng," Ngủ đi, ngủ đi...Có tổ mẫu ở đây, ai cũng không dám tổn thương tôn nữ bảo bối của ta..."
Tin Liễu thị chết, hai ngày sau truyền tới hậu viện.
Nam Bảo Y ngồi trong đại thư phòng Triều Văn viện, cầm bản mẫu của Tiêu Dịch, nghiêm túc viết theo.
" Chết như thế nào?"
Nàng hỏi Hà Diệp.(ahr)
Hà Diệp vừa mới nghe ngóng tin tức từ tiền viện, vội vàng chạy về báo cho tiểu thư nhà mình, khuôn mặt đỏ bừng:" Nghe nói đêm qua trượt chân rơi xuống nước, sáng hôm nay ngâm trương mới nổi lên!
Trượt chân rơi xuống nước...
Nam Bảo Y cười khẽ.
Hà Diệp thần thần bí bí nói:" Tiểu thư, trừ Liễu Tiểu Mộng trượt chân rơi xuống nước, đêm qua còn có hai người cũng đi tây phương, ngươi đoán là ai?"
Nam Bảo Y hiếu kỳ:" Là người ta quen biết sao?"
C213: Chuyện của nam nhân, nữ nhân xen vào làm gì?
Hà Diệp nghiêm túc gật đầu:" Đó là tất nhiên!"
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:" Ta không đoán ra được."
Thư án đối diện, Tiêu Dịch lật một trang sách, thản nhiên nói:" Là người Liễu gia?"
" Đúng vậy!" Con mắt Hà Diệp tỏa sáng," Từ lúc Liễu Liên Nhi cuốn đi vàng bạc bỏ trốn, tam lão gia liền đuổi người Liễu gia khỏi phủ.
Hai người họ cùng đường mạt lộ, muốn đi tìm Liễu Liên Nhi nương tựa, nhưng người Kim Ngọc Mãn Đường lại nói, căn bản bọn hắn không biết cái Liễu Liên Nhi gì."
Nam Bảo Y nhấc bút chấm mực.
Người Kim Ngọc Mãn Đường đương nhiên sẽ không thừa nhận từng thấy Liễu Liên Nhi.
Nếu không, Liễu Liên Nhi cùng thiếu đông gia nhà bọn chính là gian phu dâm phụ, bị quan phủ bắt được liền bị đem nhét lồng heo dìm nước!
Từ nay về sau, Liễu Liên Nhi chỉ có thể lấy thân phận khác sống trong chỗ tối, giống như chuột bọ, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Mà cái này, chính là con đường nàng tự chọn.
Hà Diệp cảm khái:" Liễu Liên Nhi thật là nhẫn tâm, ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng không nhận.
Dù cho không muốn lộ diện, tốt xấu cũng cho một khoản tiền để bọn hắn mưu sinh đi, nhưng nàng lại ngay cả lời nhắn cũng không có.
Nghe nói đêm qua trời đổ tuyết lớn, hai người không có chỗ để đi, bị chết cóng ngoài đầu đường.
Lúc người gõ mõ trông thấy, còn tưởng là người tuyết đâu!"
Nam Bảo Y đang viết chữ có chút dừng lại.
Nàng nhìn về phía ngoài cửa tây.
Đêm qua đột nhiên trời đổ tuyết lớn, mầm non đều bị chế cóng.
Ước chừng hoa màu trong ruộng cũng chết cóng phân nửa.
Thục quận, đã bắt đầu có dấu hiệu của nạn đói...
Khương Tuế Hàn ngồi một góc nướng thịt, thổi thổi lò lửa," Khí hậu khác thường, sợ là có thiên tai.
Tiêu nhị ca, ngươi trữ lương, xem như trữ đúng rồi."
Tiêu Dịch lật một trang sách, lạnh nhạt không nói.
Thẩm Nghị Triều từ bên ngoài tiến vào,tiện tay ném tấm thiếp mời lên thư án," Tiết gia đưa tới."
" Tiết gia?"
Nam Bảo Y hiếu kỳ.
Tính toán thời gian, Tiết đô đốc đã trở về Cẩm Quan thành.
Trong đám thế gia mưu tính Nam phủ phú quý, Tiết gia cùng Trình gia đều là kẻ đứng đầu, đều không phải kẻ tốt.
Mà so với Trình thái thú, Tiết đô đốc chấp chưởng binh quyền, thế lực càng thêm đáng sợ.
Thẩm Nghị Triều ngồi xuống, hướng Tiêu Dịch nói:" Lần trước nửa đêm Hồng Lão Cửu tập kích Nam phủ, có vết tích Tiết gia chỉ điểm.
Nếu như ta đoán không sai, bọn hắn là đang mượn tay Hồng Lão Cửu, thăm dò người nông cạn ra sao."
Nam Bảo Y nghe được thấy kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng phía sau chỉ có Trình thái thú sai sử, không ngờ tới, lửa này Tiết gia đã duỗi tay lớn như vậy.
Nàng lột vỏ hạt hạnh nhân, hiếu kỳ nói:" Vậy kết quả thử nghiệm thế nào, nhị ca ca là sâu hay cạn?"
" Phốc!"
Đám người còn chưa phản ứng, Khương Tuế Hàn dẫn đầu bật cười.
Hắn không che miệng:" Nam tiểu ngũ, câu hỏi này của ngươi có đúng hay không.
Ý sâu cạn này, hẳn là Tiêu nhị ca thử ngươi, như thể nào có thể nói người khác thử hắn đâu?"
Nam Bảo Y nghe không hiểu.
Tiêu Dịch mặt không thay đổi lật một trang sách:" Trong hầm còn chút thịt khô chờ vận chuyển ra ngoài, Khương Tuế Hàn, đi vận chuyển thịt khô."
Khương Tuế Hàn:"...."
Ai, hắn quên cô nương nơi này bảo thủ đến cỡ nào!
Hắn khép lại quạt xếp, vỗ miệng của mình, hậm hực ra ngoài" vận thịt khô".
Nam Bảo Y càng không rõ ràng, " Nhị ca ca, ta cũng không biết ngươi còn bán thịt khô đâu.
Là ngươi tự tay ướp gia vị nha, hương vị như thế nào? Có thể đưa ta một chút, về nếm thử?"
" Không cho."
Tiêu Dịch cự tuyệt.
Nam Bảo Y bất mãn bóc một hạt hạnh nhân.
Nhị ca ca thật nhỏ mọn....
Uổng công nàng mỗi ngày đều phái người đưa nước ngô cho hắn, chẳng lẽ nhiều nước ngô như vậy đều không bù được một miếng thịt khô sao?
Nàng kiêu ngạo nói:" Nhị ca ca, về sau ta cũng sẽ không đem nước ngô cho ngươi nữa!"
Tiêu Dịch:"..."
Như vậy thật quá tốt rồi!
Thẩm Nghị Triều ho nhẹ một tiếng.
Hai người này mắt đi mày lại, cho rằng là hắn không tồn tại hay sao?
Hắn lên tiếng nói:" Tiết gia đưa thiếp mời tới, chứng minh Tiết Định Uy tán thành thực lực của ngươi.
Lần này mời ngươi tới tham dự tiệc, là cho ngươi cơ hội hiệu trung hắn.
Nếu như ngươi vẫn không chịu quy hàng, như vậy không thể nghi ngờ, hắn sẽ mượn yến hội lần này, tru sát ngươi."
Nam Bảo Y nhìn phong thiếp mời đỏ chót kia.
Nhìn xinh đẹp, không nghĩ tới, vậy mà là một tấm thiếp mời Hồng Môn Yến...
Nàng khẽ nói:" Nếu như sát cơ tứ phương, như vậy nhị ca ca dọa thể không đi hay không?"
" Không đi, là yếu thế, là chột dạ." Thẩm Nghị Triều nói năng khí phách," Vì vậy hắn không chỉ có phải đi, mà còn phải cao điệu kiêu căng đi, để Tiết Đinh Uy không thể mò ra lá bài tẩy của hắn.
Kể từ đó, chí ít hơn nửa năm, hắn không dám tuỳ tiện xuất thủ.
Thời gian hơn nửa năm, đầy đủ phát triển thế lực."
Hắn phân tích kín đáo, nói trúng tim đen.
Nam Bảo Y gật gật đầu, trịnh trọng nhìn về phía Tiêu Dịch:" Nhị ca ca, ta đi cùng ngươi!"
Tiêu Dịch hững hờ lật sách.
Nghe vậy, từ quyển sách ngẩng đầu lên.
Tiểu cô nương thư án đối diện, mang theo trâm cài tóc hồng ngọc tua cờ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, giống như hoa sen sáng sớm, là bông hoa rực rỡ của hắn.
Mắt phượng xinh đẹp đựng đầy khó được dũng khí.
Nàng muốn bảo hộ hắn....
Tiêu Dịch cong môi.(ahr)
Hắn khép quyển sách lại, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nàng," Chuyện của nam nhân, nữ nhân xen vào làm gì? Ngoan ngoãn đợi trong phủ, ca ca mang ốc đồng xào cay về cho ngươi.
"
Nam Bảo Y có chút không vui.
Lúc trước luôn ngóng trông ôm đùi vàng của quyền thần đại nhân, nhưng bây giờ, nàng nắm trong tay tin tức Bách Hiểu Sinh của Ngọc Lâu Xuân, đã không còn là cô nương mềm yếu vô năng ngày xưa.
Nàng, cũng muốn tận lực giúp đỡ hắn a!
Tiêu Dịch cùng Thẩm Nghị Triều đi nội thất nghị sự, Nam Bảo Y nhìn thiếp mời trên bàn.
Nàng liếc nhìn xung quanh không có người, thế nên quỷ thần xui khiến lật ra.
Bên trên thiếp mời có quá trình diễn ra dạ yến.
Trong đó có đại tiểu thư Tiết gia chủ trì hiệu triệu quý nữ Thục quận, quyên tặng đồ trang sức, sau đó đấu giá tại chỗ, đem tiền bạc đấu giá được dùng làm tiền cứu trợ tại họa do tuyết xuân tạo thành.
Nam Bảo Y âm thầm ghi lại thời gian địa điểm