Nam Tiểu Thiến cười.
Nàng một lòng muốn nịnh bợ Nam Yên, thế là tiến đến tai Nam Yên nói nhỏ:" Yên nhi không cần lại vì chuyện Liễu di mà khổ sở, chờ coi, ta đem hai người kia trút giận cho ngươi."
Nàng cố ý dùng đuôi bút lông đâm phía sau lưng Nam Bảo Y," Uy, các ngươi là ai? Không biết đây là thư viện gia tộc Nam gia?"
Nam Bảo Y ngoái nhìn.
Nàng sinh ra được sinh đẹp, sắc mặt lúc bình tĩnh càng lộ vẻ kiều nộn như hoa sen.
Ánh mắt Nam Tiểu Thiến lấp loé.
Trong nội tâm nàng khó tránh khỏi nâng lên đố kỵ, ngoài miệng lại kiêu ngạo nói: " chúng ta đều là nữ nhi Nam gia, vị bên cạnh ta chính là đích nữ Nam gia tam phòng! Hai ngươi từ đâu tới, còn không khai báo ra tính danh gia thế?"
Trừ Nam Yên kinh ngạc, các tiểu cô nương khác đều chờ đợi để chế giễu.
Các nàng chưa bao giờ từng thấy qua hai người này, khẳng định gia thế bình thường nhờ quan hệ mới được đưa vào đây.
Gia đình bình thường làm sao có thể so sánh với Nam gia, sau này các nàng có thể khi dễ các nàng đâu!
Nam Bảo Y nhìn về phía Nam Yên.
Nàng đang cúi đầu lật sách giáo khoa, tư thái mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Nàng biết rõ Nam Tiểu Thiến đắc tội không chỉ mình còn có Châu Châu.
Lại bỏ mặc nàng náo như cũ, hiển nhiên là chơi một chiêu giết người không đao.
Kiếp trước kiếp này, nàng đều am hiểu mượn đao giết người.
Nàng trốn sau màn, coi người khác là con cờ có thể tuỳ ý điều khiển, tay không dính máu cũng có thể đạt được mục đích của mình.
Đáng tiếc, người đùa bỡn người khác, cũng sẽ bị người khác đùa bỡn.
Nàng cố ý nói: " Nam gia thì thế nào, trong thư viện mọi người đều bình đẳng, nếu như ngươi ôn tồn nói chuyện, chúng ta đều là bằng hữu.
Ngươi hung thần ác sát như thế, ta với Châu Châu cũng không nguyện ý chơi cùng các ngươi."
Nam Tiểu Thiến vênh vang đắc ý: " Bằng hữu? Chúng ta đều là tiểu thư Nam gia, một cái càng là đích nữ Nam gia tam phòng, kim chi ngọc diệp cao quý không tả nổi.
Bằng hữu, hai ngươi thân phận gì, cũng xứng?"
Nàng như bát phụ chợ búa chống lạnh," Bọn tỷ muội, hai người kia thực đáng ghét, không bằng chúng ta đem các nàng ném ra khỏi thư viện? Thư viện Nam gia, các nàng không xứng vào."
Một đám nữ hài tử bị khích động, ỷ vào người đông thế mạnh, cũng không để ấy khi dễ người.
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu nhịn không được lui lại phía sau.
Sách giáo khoa mới của hai người bị xé thành rối tinh rối mù, nghiên mực thượng hạng cũng bị ném vào trong bùn đất.
Nam Tiểu Thiến dương dương đắc ý cầm lấy cây bút lông cừu khắc hoa điểu, không chút lưu tình bẻ thành hai đoạn.
Nàng kiêu căng ném bút giãy đi, " Nhìn xem sự lợi hại của chúng ta đi.
Nếu không muốn bị ném khỏi thư viện cũng được, chỉ cần hai ngươi quỳ gối hướng Yên nhi dập đầu ba cái xin tha, sau này làm nô tỳ trong thư viện phụng dưỡng Yên nhi, chúng ta sẽ tay các ngươi một lần!"
" Khinh người quá đáng..."
Nam Bảo Châu chưa từng nhận qua vũ nhục như vậy, tránh khỏi tay Nam Bảo Y, xắn tay áo xông lên.
Nàng gọn gàng quăng cho Nam Tiểu Thiến hai cái bạt tai," Ngươi là ai, dám kêu ta cùng Kiều Kiều đi làm nô tỳ?"
Nam Tiểu Thiến bị đánh tới hồ đồ.
(ahr)
Nàng không dám tin che mặt," Ngươi dám đánh ta! Ta thế nhưng là tiểu thư Nam gia!"
" Chẳng cần biết ngươi là tiểu thư nhà nào.
Mẫu thân ta nói, Kiều Kiều không có mẫu thân, ai dám khi dễ nàng, ta làm tỷ tỷ nhìn thấy liền phải đánh!"
Rống xong, lại quăng cho nàng hai cái bạt tai.
" A a a a! Ngươi đám đánh ta!"
Nam Tiểu Thiến cũng không từng bị qua loại khi dễ này, thét trói tai vung cho Nam Bảo Châu một cái bạt tai.
Nam Bảo Y đứng ngơ ngác nguyên chỗ.
Nàng sờ sờ gò má, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã rơi xuống.
" Tiểu đường tỷ...."
Nàng nghẹn ngào kêu một tiếng.
Kiếp trước nàng cũng bị Nam Yên mê hoặc, cho là mình cùng Nam Yên mới là tỷ muội ruột thịt, lại dần dần lạnh nhạt với tiểu đường tỷ, hại nàng cuối cùng lẻ loi hiu quạnh lưu lạc thiên nhai.
Một đời này, đổi lại nàng sẽ bảo hộ tiểu đường tỷ.
Nàng bỗng nhiên gầm