Nam Bảo Y đàng hoàng nói:" Lúc ấy khẩn trương như vậy, không còn kịp suy nghĩ những cái này."
Huống chi kiếp trước nàng bị rạch mặt phá tướng, đến chết cũng là một mặt xấu xí.
Lúc nhà tan cửa nát sinh tử tồn vong mới biết được, đẹp hay xấu lại có cái gì trọng yếu?
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi:" Nhị ca ca, nếu như ta biến dạng, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao? Có phải sẽ không nguyện ý quan tâm đến ta hay không?"
Tiêu Dịch mỉm cười:" Nói như vậy giống như hiện tại ta rất quan tâm ngươi."
Nam Bảo Y cắn cắn cách môi, quyền thần đại nhân nói chuyện thực sự không làm cho người ta ưu thích.
Nàng lại nói:" Hôm nay lúc đi thư viện, Châu Châu hỏi ta một vấn đề.
Nàng nói Khổng Tử xấu xí, vì cái gì lại còn có thể được phu nhân của Vệ Linh Công sùng mộ...Nhị ca ca ngươi có thể giải thích nghi hoặc của ta sao?"
Tiêu Dịch nhìn nàng một cái.
Nam gia không ra được tú tài cùng tiến sĩ cũng không phải không có đạo lý.
Người khác đọc sách hận không thể một hơi đem< Luận Ngữ > học thuộc, lại nhìn đôi tỷ muội nhà này.
Đọc sách lại quan tâm Khổng Tử đẹp xấu cùng tình yêu, có thể học ra thành tựu kia phải nói là gặp quỷ.
Hắn nâng chén trà uống một ngụm, " Nam Tử chính là sùng mộ tài hoa cùng đức hạnh của hắn, không liên quan gì đến dung mạo? Nếu như chỉ để ý dung mạo của đối phương, lòng dạ không khỏi quá nhỏ."
Nam Bảo Y nâng cằm nhỏ, hai mắt sáng tỏ.
Kiếp trước nàng làm cung nữ, nàng trong bữa tiệc bưng trà rót nước cho người ta, lại bởi vì dung mạo xấu xí mà bị các quyền quý giễu cợt trêu đùa.
Cả điện đều đem nàng ra chê cười, chỉ có Đế Sư Tiêu Dịch cao quý không có giễu cợt nàng.
Hắn lãnh lùng thanh đạm ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc, dù cho biết rõ cô nương bị chê cười là khi nàng còn bé thường xuyên trêu cợt hắn, cũng không có ý tứ muốn trả thù nàng.
Quyền thần đại nhân mặt lạnh tim nóng, là người tốt nhất trên đời nha!
" Nhị ca ca!"
Nam Bảo Y bỗng nhiên đỏ hồng mắt ôm lấy Tiêu Dịch.
Tiểu cô nương nhào vào trong ngực thơm thơm mềm kiều nộn, Tiêu Dịch cả người đều cứng ngắc.
Hắn cương cứng cả thân thể, vô ý thức muốn đẩy nàng ra.
Thế nhưng là hai bàn tay rơi trên đôi vai mảnh của nàng, lại cuối cùng không thể đẩy ra.
Hắn trầm mặc vuốt ve mái tóc dài của tiểu cô nương.
Nam Bảo Y hậu tri hậu giác không có ý tứ, trên gương mặt trắng noãn lộ ra một mảnh hồng, ngại ngùng ngồi trở về, nhanh trí ôm lấy một chén trà.
Lúc nàng uống trà, ống tay áo có trút trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết.
Tiêu Dịch chú ý tới những vết xanh tím trên cổ tay nàng.
Hắn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Cuộn lên ống tay áo, chỉ thấy nửa cánh tay xanh tím mảng lớn mảng bé, nhìn mười phần dọa người.
Nam Bảo Y không thèm để ý nói:" Có lẽ bị làm thương trong lúc đánh nhau, không có việc gì, trở về dưỡng mấy ngày liền không sao rồi."
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc, bỗng nhiên đem nàng ôm vào ngực.
Không để ý tiểu cô nương kinh hô cùng giãy giụa, hắn cởi ra dây buộc váy ngắn, thấy bên trong chỉ mặc một áo yếm nhỏ màu hồng ngắn đến bụng, vòng eo tiểu cô nương tinh tế, da thịt non nớt trắng như men sứ.
Nàng vừa kinh vừa sợ, hai con mắt đều trợn tròn, hai tay bảo vệ ôm lấy người, cả người run kịch liệt," Nhị ca ca, ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Dịch nhìn phần bụng nàng toàn vết thương xanh tím," Không đau sao?"
Mặc dù hắn vẫn lạnh băng như cũ, nhưng Nam Bảo Y vẫn cảm thấy ánh mắt hắn giống như một thanh chuỷ thủ, từng nhát từng nhát lăng trì cơ thể nàng, khiến nàng khó xử hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Ông trời ơi, kiếp trước gả cho Trình Đức Ngữ, hắn lại nhớ thương Nam Yên, căn bản là nàng không có chạm bị chạm qua.
Vì lẽ đó hai đời cộng lại, còn không có từng bị khác phái nhìn qua thân thể nàng đấy!
Nàng há to miệng, còn chưa lên tiếng, Tiêu Dịch lấy ra một bình thuốc, lấy ra dược cao màu xanh biếc, cẩn thận xoa lên bụng nàng.
Dược cao hơi lạnh, hắn bôi rất cẩn thận, ngay cả cái rốn cũng không bỏ qua.
Nam Bảo Y ngượng ngùng muốn tìm chỗ đập đầu chết!
Nàng rất dễ bị nhột, theo đầu ngón tay của hắn du tẩu, nàng rốt cục không nín được, đỏ mặt cười lên," Nhị ca ca mau dừng tay, nhị ca ca ngươi đừng xoa nữa...."
" Ha ha ha ha, nhị ca ca ngươi mau dừng tay, ta chịu không nổi!"
" Ha ha ha ha ha! Nhị ca ca ta vẫn cầu ngươi a, ô ô ô....."
Nàng cười đến rơi nước mắt.
Tiêu Dịch sắc mặt bình thản, môi mỏng lại