Nam Bảo Châu đắc ý," Không hổ là muội muội ta, thật có ánh mắt! Bộ y phục này gọi là Đơn ti bích la hoa lồng váy , màu sắc dưới ánh mặt trời cùng trong phòng hoàn toàn khác biệt.
Còn dùng kim tuyến dệt thành hoa điểu lung linh tinh xảo, chi tiết tỉ mỏi, sinh động như thật.
" Nương ta khen nó Phiêu tựa mây khói, xán lạn tựa ánh bình minh , là tơ lụa quý giá nhất Thục quận, lúc trước đều là đem tiến cống hoàng tộc!"
Nam Bảo Y thấy nàng thích, cười nói:" Châu Châu muốn?"
" Ta muốn, lại mặc không được a!"
Nam Bảo Châu ủy khuất sờ sờ vòng eo," Tổng cộng cũng chỉ có chút nguyên liệu, căn bản không đủ làm xiêm y cho ta....!Ai, Kiều Kiều, sớm muộn cũng có một ngày ta so với ngươi còn phải gầy phải đẹp hơn, đến lúc đó tất nhiên cùng ngươi tranh một tấm vải dệt!"
Nam Bảo Y nhéo khuôn mặt trơn mền của nàng," Tiểu tỷ tỷ châu tròn ngọc sáng, là có phúc tướng."
Nam Bảo Châu vui vẻ ôm lấy nàng," Kiều Kiều, tỷ muội chúng ta đều sẽ có phúc khí!"
.....
Cẩm Quan thành một năm ngày thưởng hoa này cuối cùng đúng hạn mà tới.
Sáng sớm ngày xuân, trời sáng khí trong.
Nam Bảo Y đứng thẳng đón mặt trời mới mọc, ngửi hương hoa cả vườn, đem những thứ học được trong hai mươi ngày trong đầu đều xem qua một lần.
Tiêu Dịch từ trong phòng đi ra.
Tiểu cô nương mặc bích sa lồng váy, váy áo bị gió xuân thổi lên thành từng gợn sóng, trong ánh nắng vàng tựa như bao la sóng nước xanh.
Dáng người ngàng tinh tế, da trắng như mỡ đông, ngày thường chải quen búi tóc song hoa đổi lại thành búi tóc nguyên bảo, trên mái tóc đen bóng cài đôi trâm bích ngọc phù dung bắt mắt, trút đi dáng vẻ non nớt, thêm chút cảm giác thiếu niên trưởng thành.
Khuôn mặt nhỏ kiều diễm giống như hoa sen đang chớm nở, tinh tế dịu dàng như nước mùa xuân.
Nhưng cặp mắt phượng kia lại chứa mũi nhọn sắp ra khỏi vỏ, đúng như đầu mùa Xuân lúc se lạnh tranh vanh.
Xem ra, nẵng đã làm tốt chuẩn bị đối mặt sóng to gió lớn.
Tiêu Dịch đứng chắp tay, " Nam Bảo Y."
Tiểu cô nương ngoái nhìn, trong nháy mắt đem sắc mặt lạnh hoá thành nét mặt ngọt ngào tươi cười," Nhị ca ca."
" Tới."
Năm Bảo Y khéo léo nâng váy đi đến trước mặt hắn, uyển chuyển xoay một vòng tròn," Nhị ca ca, hôm nay ta có phải rất đẹp?"
Tiêu Dịch không chút biến sắc:" sao không trải búi tóc lúc trước?"
Tiểu cô nương thiên chân vô tà, " Bởi vì búi tóc nguyên bảo càng đẹp hơn."
Tiêu Dịch không lên tiếng.
Hắn vút dây cột tóc quấn trên cổ tay.
Đây là lúc trước lấy xuống từ trên búi tóc của nàng, quỷ thần xui khiến hắn đem thắt trên cổ tay, lúc nào cũng vuốt ve, phảng phất có thể cảm nhận rõ ràng mái tóc mềm của nàng.
Hắn hy vọng nàng vẫn trải búi tóc song hoà cũ.
Bởi vì như vậy nàng giống tiểu hài đồng như cũ, sẽ không làm người khác chú ý, sẽ không trở thành tiêu điểm toàn trường.
Hiện tại nàng ăn mặc kiều diễm động lòng người như vậy, giống như nụ hoa đầu cành chờ hái, làm hắn sinh ra một loại tâm tư bí ẩn muốn đem nàng giấu đi.
Dư Vị tới thỉnh:" Chủ tử, ngũ tiểu thư, đã đến thời gian xuất phát."
....
Thịnh hội thưởng hoa hàng năm ở Cẩm Quan thành, đều được tổ chức tại ngoại ô.
Hồ Bích Ba liễu phủ mênh mang hồ nước, sớm đã có người dựng sẵn đài cao bên hồ, tứ phía trang trí vải màu cùng hoa tươi, khán đài cũng đã được trưng bày thỏa đáng.
Thịnh hội mỗi năm một lần đương nhiên mười phần náo nhiệt.
Các quan viên, phú thương mang theo gia quyến đã sớm ngồi vào vị trí trò chuyện vui vẻ.
Dân chúng bên trong chen lấn, càng có vô số quán nhỏ rao hàng hoa quả bánh ngọt, xe ngựa nối đuôi nhau đi bên hồ, giống như đem náo nhiệt nửa toà thành đều đem đến nơi này.
Lúc này trên bàn tiệc, mấy vị quý phụ nhân đang ngồi một chỗ nói chuyện.
" Trình phu nhân, ta nghe nói Nam Bảo Y lần này cũng muốn tham gia thịnh hội thưởng hoa.
Nói đến lại thấy buồn cười, nàng là cái bao cỏ cái gì cũng không biết, có thể ngay cả câu hỏi vào cửa trả lời cũng không đúng.
Ai cũng biết nàng sẽ trở thành con dâu của ngươi, đây không phải kêu người nhìn nhà các ngươi chê cười sao?"
Phu nhân nói chuyện trang điểm lộng lẫy quý giá, là phu nhân Trương đô uý gia Thường Đan Vũ.
Trình phu nhân nhân không để bụng:" Nam Bảo Y dù vụng về, nhưng nhược lại có thân thể khỏe mạnh.
Không giống ngươi nhìn về nơi xa đặt việc hôn nhân, nghe nói cái Nam Bảo Dung kia là má bệnh không ra khỏi cửa được hai bước, nói không chừng ngày nào đó liền không còn."
Nam Bảo Dung là đích nữ đại phòng Nam phủ, cũng là đại đường tỷ của Nam Bảo Y.
Nàng đính hôn cùng Trương Viễn Vọng của Trương đô uý gia, mặc dù năm nay đã tới tuổi cập kê, nhưng bởi vì ốm yếu, vì lẽ đó sang năm mới có thể gật đi.
Trường thị cười khẽ:" Liên hôn, liên hôn, liên nơi nào là nhân duyên bọn nhỏ, rõ ràng chính là hai nhà dòng dõi cùng quyền thế.
Mọi người đều biết Nam phủ phú quý, ta nói thẳng một câu, hy vọng con dâu xuất thân phú quý, tương lai trợ cấp thật tốt cho nhà