Một vị phu nhân nhìn thực sự không thấy vừa mắt, uyển chuyển nhắc nhở:" Trương phu nhân, ngài quay đầu nhìn một cái."
" Nhìn? Nhìn cái gì....."
Thường thị quay đầu, nháy mắt ngây người.
Trên giường vậy mà chỉ có mỗi gã nam nhân bị chốc đầu.
Nam Bảo Dung đâu?!
Rõ ràng nàng đã sai nha hoàn đem Nam Bảo Dung dẫn tới!
Các vị phu nhân ở đây đều là nhân tinh, thường xuyên thấy đủ các loại thủ đoạn ngầm ở hậu trạch, sao lại không thể hiểu.
Có người cười nói:" Trương phu nhân con mắt thật là lợi hại, vậy mà có thể nhìn từ không ra có....!A, ta cũng không dám ở lại trước mặt ngài, vạn nhất bị ngài" nhìn thấy" cái gì, chẳng phải là muốn tiếng xấu lan xa sao?"
Những người khác cũng theo đó mà cười vang lên.
Thường thị sắc mặt xanh lét.
Vừa nghĩ tới những lời mình nói vừa rồi, nàng hận không thể cho mình hai hai cái tát!
Đứng nơi này đều là phu nhân trong vòng quyền quý của Cẩm Quan thành, coi như nàng muốn chặn miệng các nàng, căn bản cũng không làm được.
Nếu như truyền đến lỗ tai lão thái bà Nam gia, hai nhà liền xem như triệt để vạch mặt.
Mặc dù nàng không sợ Nam gia trả thù, nhưng dù sao mạch máu tiền tài Thục quận cũng là nằm trong tay Nam gia.
Cùng bọn hắn trở mặt, chung quy cũng là một chuyện phiền toái khiến người ta nhức não....
Nhưng vô luận thế nào cũng là hối hận không kịp.
Chuyện này bị đem ra đàm tiếu, nhanh chóng truyền ra khắp sơn trang.
Nam gia càng là triệt để cùng Trương gia náo tách ra, thậm chí lão phu nhân còn buông lời, sau này tất cả cửa hàng trên danh nghĩa Nam gia tuyệt đối không bán bất kỳ vật gì cho Trương gia.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Ngay lúc Thường thị cùng các phu nhân khác tụ hội trong nhã thất, ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ chính là sườn núi băng vạn trượng.
Tống Thế Ninh dùng đai lưng đem quấn Nam Bảo Dung cẩn thận trên lưng, một tay cẩn thận nâng nàng, một tay khó khăn nắm lấy vách băng.
Hắn nhất định phải chờ đến khi những nữ nhân trong nhã thất rời đi, mới có thể mang Bảo Dung đi vào.
Mà hắn đã trong tình trạng kiệt sức.
Lúc hắn lên núi vội vàng, chỉ mặc cẩm bào đơn bạc.
Lạnh lẽo thấu xương xông vào da thịt, hắn cóng đến bờ môi tím xanh, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng răng run lên và đập vào nhau.
Hắn mảy may không buông tay.
Chính lúc toàn thân run rẩy, có một chút chất lỏng ấm áp bỗng rơi vào cần cổ.
Chẳng biết Nam Bảo Dung tỉnh lúc nào, nức nở nói:" Khiến Tống công tử thêm phiền toái."
Tống Thế Ninh biết, tất nhiên nàng nghe được những lời nói kia của tiện nhân Thường thị, cũng đã minh bạch ngọn nguồn sự tình.
" Tống công tử, ngươi vẫn là đem ta vứt xuống vách núi đi.
Đến cùng là ta đã nằm trên giường cùng một nam nhân lạ, tổn hại đến trong sạch cùng " nữ tắc".
Sao có thể sống tạm bợ trên thế gian, ta hẳn là bị nhét vào lồng heo dìm nước..."
Tống Thế Ninh đau lòng không thôi.
Hắn nghiêm túc khó có được:" Không phải như vậy, kia là người khác thiết kế hại ngươi, cũng không phải ý nguyện của ngươi! Trong lòng Tống Thế Ninh ta, Nam đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết, sạch sẽ!"
Nam Bảo Dung ngẩn ngơ.
Nàng nghiêm túc nhìn sườn mặt Tống Thế Ninh.
Thiếu niên sinh ra tuấn lãng kiên cường, bởi vì hằng năm vào nam ra bắc, da thịt hiện ra màu lúa mạch khoẻ mạnh, phía sau lưng càng thêm rộng lớn rắn chắc.
Hắn là người trầm ổn đáng tin cậy.
Nam Bảo Dung nước mắt như mưa:" Đa tạ Tống công tử...."
Tuyết Lĩnh quá lạnh.(ahr)
Nam Bảo Dung thấy khoé đuôi lông mày Tống Thế Ninh ngưng kết hoa băng, thấy hắn lạnh cóng đến toàn thân phát run lại vẫn không vứt nàng xuống, một trái tim đã hoá thành nước.
Nàng chủ động ôm lấy hắn, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể giúp hắn sưởi ấm.
Tống Thế Ninh triệt để cứng đờ.
Hắn không dám tin, đầu lưỡi như bị thắt nút:" Nam nam nam, Nam đại tiểu thư....."
" Ta biết bản thân không sạch sẽ, hành vi như thế càng là trái với" nữ tắc".
Chỉ là hiện tại tình thế bất đắc dĩ, mong rằng Tống công tử không cần ghét bỏ.
Chờ trở về Cẩm Quan thành, ta tình nguyện cắt tóc làm ni cô, từ nay về sau hầu Thanh Đăng Cổ Phật....."
Thiếu nữ khóc nước mắt đầy mặt.
Tống Thế Ninh cũng không biết nguyên lai Nam Bảo Dung sẽ gò bó theo khuôn phép đến mức này.
Nàng là cô nương tốt coi trinh tiết như là sinh mệnh, nhưng cũng là cô nương ngốc.
Hắn có chút buồn cười, trong lòng lại chua xót.
Nửa ngày, hắn cố ý nghiêm mặt nói:" Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nam đại tiểu thư chiếm tiện nghi của Tống mỗ, lại còn nghĩ đi hầu Thanh Đăng Cổ Phật? Tống mỗ thấy, Nam đại tiểu thư vẫn là nên gả cho ta mới có thể tiêu tán cơn giận này!"
Nam Bảo Dung sửng sốt.
Tống Thế Ninh lấy dũng khí, thấp giọng:" Dung Dung, kỳ thật ta, kỳ thật ta, đã thích ngươi rất nhiều năm...."
Mang tai hắn đỏ bừng, cũng không biết là do lạnh hay còn là do xấu hổ.
Nam Bảo Y đưa đầu nhỏ xem kịch.
Khoảng cách quá xa, nàng