Hạ Bác sợ ngây người!
Cái tỳ nữ này là cái quỷ gì, thân thủ lại tốt như vậy?
Hắn thét chói tai muốn chạy trốn, lại bị dọa đến hai chân mềm nhũn ra!
Thưởng Tâm đạp không mà đến, ở trong mắt hắn phóng đại.
Trong nháy mắt tiếp theo, nhuyễn kiếm không chút lưu tình chọc mù đôi mắt hắn!
Theo máu tươi văng khắp nơi, đầu của hắn cũng lăn lông lốc trên mặt đất, đến chết cũng không minh bạch, i đến tột cùng là người hắn đắc tội là tồn tại ở bậc nào!
Ngay cả gã xa phu kia còn chưa kịp chạy trốn liền kêu thảm một tiếng bị Thưởng Tâm một kiếm xuyên qua yết hầu.
Hà Diệp từ thuở nhỏ liền lớn lên ở nhà cao cửa rộng, chưa từng thấy qua loại cảnh tượng huyết tinh này.
Nàng run lẩy bẩy, run rẩy muốn đưa tay che hai mắt tiểu thư nhà mình lại, đã thấy tiểu thư nhà nàng thong thả đong đưa quạt tròn, phảng phất như loại cảnh tượng này nàng đã nhìn quen mắt.
Nam Bảo Y cười hiền lành:" Luôn có một số gia đình, thích bồi dưỡng nhi tử thành cặn bã nhân gian, lại thả ra làm tai họa cho trong sạch của các cô nương.
Loại cặn bã này không nên tồn tại, không bằng giết đi tiết kiệm một chút củi gạo nước."
Hà Diệp khiếp sợ nhìn tiểu thư nhà mình tự nhiên leo lên xe ngựa.
Nàng cảm thấy, từ đầu mùa xuân, tiểu thư đã không còn giống như trước kia.
Nhưng là nàng rất rõ ràng, tiểu thư hiện tại, vô luận là làm cái gì nhất định đều là đúng!
Thưởng Tâm điều khiển xe ngựa đến Ngọc Lâu Xuân.
Trên váy áo Nam Bảo Y vẫn còn vết máu tung toé, nàng ngại bẩn, đi nhã gian thay một bộ đồ khác.
Từ sau tấm bình phong đi ra, Hàn Yên Lương ngồi trên ghế quý phi, lười biếng nói:" Chuyện Hạ Bác ta vừa nghe Hà Diệp nói.
Hạ Tình Tình cùng Nam Yên làm việc ác độc, ngươi có muốn báo quan hay không?"
Nam Bảo Y cầm khăn lau mái tóc .(ahr)
Nàng ôn nhu nói:" Nếu đi báo quan sẽ khiến hai người đó thanh danh quét rác, làm sao còn có thể gả chồng? Ta là cô nương thiện lương, loại chuyện báo quan này tuyệt đối không làm được."
Nàng bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, cười nhẹ nhàng nói:" Hàn lão bản quen biết nhiều người, còn thỉnh giúp ta tìm kiếm một người trẻ tuổi dung mạo xuất sắc, thân mắc bệnh hoa liễu.
Ta thấy Hạ Tình Tình thích dắt dây tơ hồng cho người khác như vậy, ta cũng nên dùng đức báo đức, giúp nàng dắt một dây mới phải."
Hàn Yên Lương lười nhác nói:" Hạ Tình Tình tốt xấu gì cũng là thiên kim Hạ phủ, nam nhân bình thường sợ là không để vào mắt."
Nam Bảo Y ngồi xuống bàn trang điểm, ánh mắt dừng ở vách tường.
Một thanh đạo cụ dùng hát hí khúc Thượng Phương bảo kiếm, treo trên đó.
Nàng thập phần khéo hiểu lòng người:" Hạ Tình Tình tâm cao hơn trời, nằm mộng cũng muốn làm phu nhân quan gia.
Đã như vậy, ta liền mượn thanh Thượng Phương bảo kiếm của Hàn lão bản dùng một lát, cũng để nàng nếm thử mùi vị làm phu nhân khâm sai."
Hàn Yên Lương ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong khoảng khắc liền minh bạch nàng muốn làm gì.
Nàng cười nói:" Như vậy, Còn Nam Yên?"
" Tạm thời không thể động đến nàng ta, đợi đến lúc ta từ hôn, có lẽ còn có chỗ phải dùng đến nàng ta."
Từ Ngọc Lâu Xuân trở lại Triều Văn viện, đã là hoàng hôn.
Nam Bảo Y dựa vào bệ cửa sổ, nhìn xa xôi về phía tây.
Ánh sáng chiều ngang dọc phía chân trời, mặt trời tròn đang lặn lộ ra ấm áp, một chút hướng chân trời rơi xuống, là cảnh trí mỹ lệ thế gian ít có.
Trong nội tâm nàng như mặt trời đang lặn ấm áp xán lạn.
Nhị ca ca lợi hại như vậy, hiện tại nhất định đã đánh thắng trận, nghĩ đến đã cách ngày về không xa.
Không biết lúc hắn trở lại, có mang lễ vật về cho nàng hay không?
....
Trời đã vào thu.
Đêm dài dần dần lạnh, lúc sáng sớm, trên cây cối trong vườn ngưng đọng đầy sương giá, theo gió lạnh phất qua, rì rào rơi xuống đất, làm ướt cỏ cây.
Tú lâu.
Hà Diệp kéo màn trướng lên, ôn nhu gọi Nam Bảo Y rời giường," Vào thu, tiểu thư một ngày so với một ngày càng thức dậy muộn hơn, ngay cả công khoá cũng bỏ bê đã lâu.
Chờ nhị công tử trở về, sợ rằng sẽ xử phạt ngài."
Nam Bảo Y cuộn lại ổn chăn.
Nàng lộ ra một đôi mắt phượng sáng lấp lánh, làm nũng nói:" Hà Diệp, trời lạnh như thế, ngươi để ta ngủ thêm hai khắc được không?"
Hà Diệp khó xử.
Nam Bảo Y vén lên một nửa chăn, đem nàng cũng kéo vào ổ chăn,"Hai chúng ta cùng nằm ỳ một chỗ được không? Tay của ngươi thật lạnh, ta giúp ngươi xoa xoa."
Chủ tử giúp mình xoa ấm tay, khiến tâm của Hà Diệp ấm áp.
Nàng bồi tiếp Nam Bảo Y nói chuyện một lúc mới nhớ ra,"Dư Vị nói, quả hồng bên ngoài thư phòng đã có thể hái được, ngài lại tiếp tục ngủ nướng, những quả hồng kia liền bị nhóm tiểu