" Ngô..."
Nam Bảo Y thẹn thùng mà vuốt vuốt chóp mũi," ta cũng là vì nghĩ cho nhị ca ca, đỡ phải để Hạ Tình Tình luôn quấn lấy ngươi..."
Nàng chột dạ liếc nhìn Tiêu Dịch một cái, bỗng nhiên lo lắng nắm chặt tay của hắn," Nhị ca ca, đánh trận có phải là rất đáng sợ? Ngươi có bị thương hay không, có bị ngã từ trên lưng ngựa xuống hay không? Ta nghe người ta nói, lúc đánh trận rất dễ bị té gãy chân!"
Tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt thanh tịnh sáng tỏ, tràn đầy lo lắng.
Tiêu Dịch tâm tình không tệ, cầm ngược lại bàn tay nhỏ của nàng," Đương nhiên ta sẽ không bị thương."
Nam Bảo Y cong đôi mắt lên," Nhị ca ca là anh hùng rất lợi hại!"
Được tán thưởng như này, Tiêu Dịch tâm tình càng tốt hơn.
Hai huynh muội hướng giàn trồng hoa đi ra ngoài.
Tiêu Dịch nghe Nam Bảo Y thao thao bất tuyệt nói những chuyện xảy ra mấy tháng nay.
Một hồi nói nàng viết sách rất được hoan nghênh, một hồi lại nói thân thể tổ mẫu ngày càng khoẻ mạnh cứng rắn, một hồi lại nói cây hồng trong Triều Văn viện...
Đây đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, thế nhưng trải qua lời kể của tiểu cô nương lại đều trở thành một chuyện lớn khó lường.
"Nhị ca ca, Hạ gia có một gốc sen quý, ta dẫn ngươi đi xem nha? Cái thời tiết này nên thưởng thức hoa sen."
Nàng cao hứng líu lo không ngừng như một con chim sơn tước nhỏ.
Tiêu Dịch tự nhiên không có dị nghị.(ahr)
Đi đến hậu hoa viên, Hạ Tình Tình đang tản bộ cùng Vương khâm sai.
Tiêu Dịch nhìn Thượng Phương bảo kiếm treo bên hông Vương khâm sai, thản nhiên nói:" Hắn là người của ngươi?"
Nam Bảo Y hơi ngạc nhiên.
Quyền thần đại nhân nhãn lực quả thật quá tốt, vừa nhìn liền biết Vương Lăng là cái khâm sai giải rồi?
Nàng cười nói: " Đúng là người của ta."
Nàng kiếp trước từng sống trong cung, biết dáng dấp ngọc tỷ ra sao, bởi vậy trông bầu vẽ gáo, nhờ Hàn lão bản giúp nàng ngụy tạo thánh chỉ cùng quan văn cho Vương Lăng.
Nàng lại đem chuyện Hạ Bác nói một lần, chân thành nói:" Ta không phải người lấy oán báo ơn, Hạ Tình Tình cùng Nam Yên hại ta, đương nhiên ta phải ăn miếng trả miếng.
Vương Lăng là người Hàn lão bản tìm giúp ta, thân nhiễm bệnh hiểm nghèo nguy kịch, đồng thời còn nhiễm một thân hoa liễu, vì đó hắn không sợ giả mạo quan viên bị chém đầu.
Ta trả cho hắn ba ngàn lượng bạc, đảm bảo vợ con hắn ăn uống quần áo không lo, bởi vậy hắn nguyện ý liều mình giúp ta làm chuyện này."
Nàng không có ý tốt trừng mắt:" Còn cái thanh Thượng Phương bảo kiếm kia là lấy từ trên sân khấu kịch của Ngọc Lâu Xuân, vậy mà Hạ gia cũng tin!"
Nàng thưởng thức bộ dáng xum xoe của Hạ Tình Tình," Hạ Tình là một lòng muốn làm phu nhân quan gia, ta đương nhiên phải thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Nhị ca ca, lúc trước ta chỉ dám khóc lóc om sòm tuỳ hứng trong phủ, nhưng bây giờ ta có năng lực bảo hộ người nhà, cũng không hề bị người khác khi dễ...!Ta sau này, còn có thể càng trở lên tốt hơn đúng không?"
Tiêu Dịch chắp tay, vân vê đồng áp thắng tiền kia.
Lá gan của tiểu cô nương càng lúc càng lớn, lại dám tìm người giả mạo khâm sai.
Còn quang minh chính đại vào ở Hạ phủ.
Hắn rủ mắt nhìn nàng, dưới ánh mặt trời mùa thu, tiểu cô nương cười đến hồn nhiên ngây thơ.
Hắn sờ lên đầu nàng.
Thôi, nàng lớn mật làm bậy cũng không sao, từ nay về sau hắn che chở thêm nhiều chút là được rồi.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, trên mặt hắn lại rất lãnh đạm," Ta rời đi mấy tháng, công khoá có rơi xuống? Mỗi ngày có đúng hạn đọc sách luyện chữ?"
Nam Bảo Y chột dạ quay khôn mặt nhỏ qua.
Tiêu Dịch trầm giọng:" Nam Bảo Y."
Thiếu nữ dừng một chút, khoa trương mặt lộ kinh ngạc:" Nhị ca ca, trên đời còn có loại chuyện đọc sách luyện chữ này sao?"
Quả nhiên không có đi học cho giỏi....
Tiêu Dịch giống như cười mà không phải cười," Sau khi hồi phủ, chép Tứ Thư Ngũ Kinh mười lần."
Nam Bảo Y:"....."
Nàng không khỏi nũng nịu:" Nhị ca ca, ta sai rồi.
Ngươi xem ta ta thái độ nhận sai làm tốt, cũng đừng có phạt ta."
Tiêu Dịch nhíu mày:" Trên đời còn có chuyện không chịu phạt này hay sao?"
Nam Bảo Y uất ức.
Nàng nghĩ, ước chừng đời này nàng đều không thể tránh nổi với quyền thần đại nhân.
Nhưng nếu tương lai nàng có thể gả cho một phu quân tốt quyền cao đức trọng, có phu quân chống lưng, quyền thần đại nhân cũng không dám tuỳ tiện phạt nàng.
Nghĩ như vậy,