Nam Bảo Y ngồi trên ghế thêu.
Nàng khoan thai ung dung tự nhiên nhìn về phía Trương Viễn Vọng," Ngồi đây chờ không có gì hay, Trương công tử, không bằng chúng ta đánh cược?"
Kiếp trước kiếp này, Trương Viễn Vọng đều có lỗi với đại tỷ tỷ.
Hắn thiếu nàng hai đời xin lỗi.
Trương Viễn Vọng nhíu mày," Đánh cược gì?"
" Nếu như gia sản Nam gia chúng ta thật là trốn thuế, như vậy sẽ đem đại tỷ tỷ gả cho ngươi.
Nếu là không phải, ngươi phải xin lỗi đại tỷ tỷ ta."
Trương Viễn Vọng trầm ngâm.
Hắn không rõ Nam Bảo Y lấy đâu ra dũng khi tới đáng cược cùng hắn.
Nam gia trốn thuế là sự thật.
Cửa hàng của Trương gia nhà hắn còn nghĩ trăm phương ngàn kế trốn thuế, huống chi loại đại thương như Nam phủ?
Bằng không mà nói, làm sao có thể kiếm được nhiều bạc như thế?
Tiểu nha đầu này không biết trời cao đất rộng muốn đánh cược cùng hắn, vậy hắn cược là được rồi!
Hắn đong đưa quạt xếp, dáng vẻ tươi cười tuỳ tiện:"Ta đánh cược với ngươi!"
Tiên sinh kế toán tra xét trong ba canh giờ.(ahr)
Rốt cục tra xong, người đứng đầu đứng lên, đầu tiên hướng dân chúng thở dài hành lễ, lại cung kính chuyển hướng Thường thị cùng Nam lão phu nhân.
Hắn cao giọng nói:" Chúng ta nhìn qua sổ sách của Nam gia mấy năm qua, phát hiện trong đó xác thực tồn tại vấn đề."
Thường thị vui mừng quá đỗi.
Đương kim thánh thượng coi trọng thuế má, nếu như nhà ai trốn thuế, sau khi thẩm tra sẽ đem một nửa thu hoạch được thưởng cho người báo cáo.
Nam phủ những năm nay không biết tham bao nhiêu bạc, dù chỉ được một nửa, đối với Trương gia cũng là một khoản tiền rất lớn!
Nàng kích động đứng lên:" Nam gia có phải trốn thuế mấy trăm vạn lượng bạc tiền thuế?"
Mấy trăm vạn lượng bạc trắng!
Nàng phát đạt, Trương gia bọn hắn liền đi hướng huy hoàng.
Trương Viễn Vọng dương dương đắc ý chuyển hướng Nam Bảo Dung," Bảo Dung, xem ra việc hôn sự này của hai ta, ngươi trốn không thoát!"
Bách tính toàn thành cũng nghị luận ầm ĩ, không rõ ràng Nam phủ bình thường rất tử tế, làm sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường như trốn thuế này.
Trong lúc tất cả đều chỉ trích, lão tiên sinh đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Hắn khóc ròng nói:" Trương phu nhân sai, Nam gia cũng không có trốn thuế.., Ba năm nay, Nam gia không chỉ không giao nộp thuế má đầy đủ, thậm chí hàng năm còn lấy ra năm mươi vạn lượng bạc dùng để sửa đường xây cầu, giúp đỡ thư viện, cứu tế thiên tai, Nam gia là là nhà đại thiện nhân."
Tất cả yên tĩnh.
Lão phu nhân buông chén trà xuống, mỉm cười," Lão tiên sinh sai, Nam gia chúng ta không phải trong ba năm nay mới tích đức làm việc thiện, mà là từ hơn hai trăm năm trước đã bắt đầu.
Nhà chúng ta mỗi năm đều sẽ lấy ra năm mươi vạn lượng bạc cứu tế khó cùng, xây dựng công trình.
Mặc dù Nam gia không có người thi đỗ công danh, tổ huấn lại là: Đã được nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, che chở nụ cười của hàn sĩ thiên hạ."
Năm đó Đỗ Phủ nghèo túng sống nhờ ven đường cỏ Cẩm Quan thành, từng ở trong < Bài ca tranh bị gió thu phá >viết:
"Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
Che khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn!"
Bây giờ Nam phủ phú quý, nếu đã có nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, đương nhiên phải che chở kẻ sĩ nghèo!
Bách tính ở đây, không khỏi lã chã rơi lệ.
Hàng năm quyên ra ngoài năm mươi vạn lượng bạc trắng, hơn hai trăm năm, quyên tới bao nhiêu bạc!?
Một vị tư thục tiên sinh không khỏi vuốt râu cảm khái:" < Chu Dịch> có câu, nhà tích thiện, tất có Dư Khánh.
Nam phủ tích đức làm việc thiện, nên giàu có phú quý! Nhà giàu Thục quận trừ Nam phủ ra không ai có thẻ nhạn được phần tôn vinh này."
Các bách tính khác cũng nhao nhao gật đầu tán thành.
Thường thị sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Làm sao có thể, Nam gia có tiền như vậy, làm sao có thể không trốn thuế?
Thu thuế ở Thục quận này là có mười thu một.
Hàng năm Nam gia kiếm nhiều bạc như vậy, phải giao ra một khoản tiền lớn như vậy, chẳng lẽ bọn hắn không đau lòng sao?
Một vị đại nho đức cao vọng trọng, khinh miệt liếc nhìn Thường thị,"< Chu Dịch > còn có câu, nhà tích bất thiện, tất có dư ương.
Ác giả ác báo, Trương gia!"
Đám người kinh miệt cười lên,khinh thị đều không để bên trong.
Thường thị thẹn đến mặt mũi đỏ bừng.
Nàng không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này nữa, tức giận nói:" Viễn Vọng, chúng ta đi!"
" Khoan đã."
Nam Bảo Y ngăn Trương Viễn Vọng lại, mắt phượng cong cong như vầng trăng khuyết," Trương công tử còn thiếu đại tỷ tỷ ta một lời xin lỗi."
Trương Viễn Vọng liếc mắt nhìn Nam Bảo Dung, tức giận trong lòng, thô tiếng nói:" Lúc trước đã đắc tội, thật xin lỗi!"
Không hề có thành ý nói xong lời xin lỗi, đi theo Thường thị muốn rời đi.
Đúng lúc này, tiếng ủng chiến bỗng từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Vô số binh sĩ xuất hiện, ngăn chặn lại đường đi của hai mẫu tử nhà này.
Tiếng vó ngựa cộc cộc mà tới.(ahr)
Nam Bảo Y nhìn lại, thiếu niên trên lưng ngựa, dung mạo tuấn mỹ, kim tướng ngọc chất, đeo ủng chiến, một bộ quan bào đỏ sẫm thêu bưu thú bổ tử, nổi bật lên cao lớn thẳng tắp uy phong lẫm liệt của hắn.
Hắn đi tới trước cửa Nam phủ, tiêu sái tung người xuống ngựa.
Đem dây cương ném cho Thập Khổ, ngồi xuống ghế bành người hầu đem ra.
Chân