Cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn nhiều so với xe ngựa.Những người ở Hãm trận doanh giống như Tiêu Sơn trên cơ bản đều biết về tất cả mười tám loại võ nghệ, kỹ năng cưỡi ngựa tự nhiên cũng không tồi.
Một đường nhanh như sấm chớp, khiến cho Phùng Trinh đỏ mặt vì phấn khích.“Về sau ta cũng muốn học cái này.” Khi xuống ngựa, Phùng Trinh đã mạnh mẽ yêu cầu.Tiêu Sơn sửng sốt một lúc, sau đó có chút lúng túng nói: "Trinh nhi, cái này quá giày vò.” Lúc trước khi hắn học, đều phải bị ngã đau đớn.
Bất quá hắn ngượng ngùng khi nói lời này với thê tử của mình, cảm thấy quá mất mặt.Phùng Trinh không vui, vừa rồi thật sự rất phấn khích.
Hơn nữa cưỡi ngựa ở cổ đại chẳng phải là lái xe như trước kia sao.
Đời trước nàng cũng có một chiếc ô tô, kiếp này nàng cũng không muốn kém hơn.
“Muốn học, ta nhất định phải học”.Sau khi tình cảm của nàng và Tiêu Sơn trở nên tốt hơn, nàng cũng dần dần bắt đầu làm nũng chơi xấu.Thấy vậy, Tiêu Sơn chỉ có thể hai tay đầu hàng: “Được, được, ta dạy nàng."Lúc này Phùng Trinh mới cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay hắn: “Đi, chúng ta đi xem nhà đi."Mặc dù Túc Châu là thành trì đệ nhất ở biên cảnh, bất quá chung quy cũng chỉ là biên cảnh, người đến đây làm ăn tuy cũng không ít, nhưng người muốn ở lại đây cũng chỉ là dân địa phương mà thôi.
Cho nên giá nhà cũng không cao.Phùng Trinh muốn bắt đầu kinh doanh ủ rượu, vẫn là tính toán mua loại cửa hàng có gian phòng, phía trước làm buôn bán, phía sau dùng để ủ rượu, còn có thể dùng để ở.Nếu trước đây sẽ không dễ dàng tìm được một nơi thích hợp như vậy, nhưng lần này sau khi bọn man di làm ầm ĩ lên, một số người trong thành không dám ở lại Túc Châu nữa, chuẩn bị bán cửa hàng rồi đến các thành thị phồn hoa của Trung Nguyên mà sinh sống.
Sau khi Phùng Trinh và Tiêu Sơn hỏi thăm, thế nhưng phát hiện được mấy nhà có thể cùng tham khảo.Trong đó có một nhà trước kia cũng từng bán rượu.Chủ nhân của ngôi nhà này là một lão nhân gầy gò, thấy Phùng Trinh và Tiêu Sơn muốn mua cửa hàng của mình, ông ta than ngắn thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ: “Đây là sản nghiệp của tổ tiên chúng ta, nếu không phải chuyện lần này khiến tôn tử ta sợ hãi, ta cũng sẽ không muốn bán đi chỗ này.
Trước đó việc kinh doanh của chúng ta cũng không tồi.
Hiện tại bán đi, trong lòng ta thật sự rất luyến tiếc.”Tiêu Sơn nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, mắt nhìn Phùng Trinh.
"Trinh nhi..."Phùng Trinh mỉm cười: “Năm trăm lượng, chúng cháu cũng không có nhiều hơn.
Chúng cháu cũng là hộ nông dân, số bạc đó là do tướng công cháu giết man di nên được ban thưởng.
Lão nhân ngài nếu muốn nhiều hơn, chúng cháu cũng không mua nổi.” Thật sự luyến tiếc, cũng sẽ không bán đi.
Hiện tại nếu đã quyết định muốn bán, lộ ra dáng vẻ như vậy, còn không phải là vì muốn đòi giá cao.Chủ nhà vừa nghe vậy thì cũng không giả bộ được nữa, nghiêm mặt nói: “Chỗ của ta tốt như vậy, giá này của ngươi cũng quá thấp.”Phùng Trinh nói: “Cháu mua cửa hàng này rồi còn phải tuyển thêm người, lại mua chút dụng cụ.
Đều đem hết bạc mua cửa hàng, vậy cũng không thể buôn bán chỉ có cửa hàng thôi, cũng là vô dụng a.""Cho ta sáu trăm lượng, tất cả đồ vật trong cửa hàng này ta đều để lại cho ngươi.
Mấy cái lu lớn ở bên trong kia đều là do lão tổ tông của ta truyền lại."Phùng Trinh liếc nhìn mấy chiếc lu ở trong nhà, nàng đương nhiên cũng biết hàng, nhưng trên mặt vẫn có chút không vui: “Năm trăm năm mươi lượng."Chủ nhà vẻ mặt đau khổ: “Năm trăm tám mươi lượng, không bớt một văn."Tiết kiệm được hai mươi lượng, trong lòng Phùng Trinh mừng rỡ, lúc này miễn cưỡng nói: "Vậy được."Thấy Phùng Trinh bằng lòng đồng ý sảng