Sau khi Phùng Trinh rời đi, Trương phu nhân ngay lập tức sai Ngô ma ma tìm người mang gia chủ của La gia đến thương nghị việc này.Chờ khi gia chủ La gia đến, hai người thương nghị hồi lâu, lúc này mới đem mọi chuyện định xong.Đợi lúc tiễn gia chủ La gia đi, Trương phu nhân đứng ở cửa, nhìn bầu trời xám xịt, thở dài nhẹ nhõm một hơi."Ngô ma ma, đây có thể là cơ hội cho chúng ta, cũng là cơ hội cho Đinh Nam."“Phu nhân.” Ngô ma ma khó hiểu nhìn bà ta.Trương phu nhân thần bí cười cười: "Sau này tướng quân sẽ biết, ta có thể mang đến càng ngày càng nhiều thứ cho ông ấy."Bởi vì buôn bán có thay đổi, Phùng Trinh cũng lùi lại việc khai trương tửu phường nhỏ của mình.
Nàng không nói với chuyện này với hai trưởng bối của Phùng gia, bất quá chỉ thuận miệng nói với Tiêu Sơn một câu, hiện giờ nàng đang cùng làm ăn với Trương phu nhân.Tiêu Sơn vốn là không để ý lắm những thứ này, nhưng là có chút rối rắm nói: "Không phải nàng vì ta mà cố ý tới thân cận với Trương phu nhân đi, nếu là vì cái này, vậy thì quên đi, nam nhân đại trượng phu, công danh lợi lộc tự ta đi lấy.”“Chàng cũng quá xem trọng ta.” Phùng Trinh nhéo lỗ tai hắn: “Nếu như ta có bản lĩnh này, ta cũng không cầu quan cho chàng, ta sẽ cầu quan cho chính mình, từ nay về sau, ta sẽ quản lấy chàng."“Thật sự không phải bởi vì ta sao?” Tiêu Sơn đè người nàng lại, đưa môi hắn tới gần.
Hôm nay hắn thật vất vả mới chuốc say được nhạc phụ, hiện tại rốt cuộc có thể ở chung phòng với thê tử, đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.Phùng Trinh vừa trốn tránh vừa cười đùa: "Chàng không được nháo, cẩn thận ngày mai ta đem tâm tư của chàng nói với phụ thân."“Nói cũng vô ích, dù sao ta cũng đã học xong Thiên Tự Văn rồi.” Tiêu Sơn tự đắc hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Nghĩ đến sự việc này, hắn liền cảm thấy rất kiêu ngạo, ngẫm lại khi này chỉ mới bao lâu chứ, hắn vậy mà biết được Thiên Tự Văn.
Tuy rằng chữ viết xấu một chút, nhưng chung quy cũng có thể nhìn được.
Nhạc phụ còn phải khen hắn thông minh.Phùng Trinh thấy hắn khoe khoang như thế, đả kích nói: “Chàng cũng đừng đắc ý, chàng cũng biết rõ vì sao chàng lại học nhanh như vậy.
Người khác đọc sách thánh hiền, toàn nghĩ về những chuyện thánh hiền, nhưng còn chàng thì lại một bụng nghĩ xấu."“Ha ha, vẫn là thê tử của ta hiểu ta.” Tiêu Sơn không hổ thẹn mà còn vui vẻ, bàn tay to lớn của hắn đã nhào lên người Phùng Trinh, sờ chỗ này chỗ kia, làm cho Phùng Trinh thở hổn hển, liên tục cầu xin tha thứ.Ngày tết đã trôi qua, cũng đến lúc Tiêu Sơn phải trở về quân doanh.Lần này có thể ở nhà được lâu như vậy, đã là sự chiếu cố đặc biệt của Trương giáo úy, Tiêu Sơn tự nhiên sẽ không ở lại nữa.
Mặc dù mấy ngày nay ở cùng với thê tử vô cùng dễ chịu, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ thương các huynh đệ trong quân doanh.
Hiện tại hắn đã có sự tự tin của mình, có suy nghĩ của riêng mình, hắn đã nóng lòng muốn lập được chiến công, cầu lấy công danh.Trước khi