Edit:
1900
*** Chúc các nàng nghỉ hè vui vẻ nhéCũng do thời gian học quá gấp, nếu học múa sớm một vài ngày, có thể nàng sẽ đạt tiêu chuẩn.
Lương Chinh đến thẳng mép giường, một bên cởi đai lưng, một bên nói: “hiện tại học cũng đã khôngkịp, bỏ đi, ngày mai ngươi giả bệnh đi, còn lại giao cho ta.”
Lương Chinh còn nghĩ được thấy màn khiêu vũ kinh diễm, chứ tài nghệ của nàng như vậy, thật…
Ân, quả nhiên do hắn đánh giá nàng quá cao đi.
“Giả bệnh? Có thể….có ổn không?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Có ta ở đây.”
Thanh âm hắn trầm thấp, nhưng bốn chữ này, nghe vào lỗ tai Tống Lăng lại tràn ngập lực lượng.
Trong nháy mắt, mọi lo lắng đều biến mất.
Có Lương Chinh ở đây, cái gì nàng cũng không cần làm, chỉ cần đi theo hắn liền ổn.
Tâm tình được thả lỏng, khóe miệng cong cong, vui sướng nói: “Vương gia, ta múc nước cho ngươi rửa mặt!”
nói xong, liền xoay người đi, vui sướng chạy ra ngoài.
Lương Chinh ngồi đó, nhìn thân ảnh nhẹ nhàng của nàng, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia ý cười.
hắn giơ tay, chạm vào môi mình, trong đầu còn hiện lên khuôn mặt đỏ ửng, bộ dạng sợ hãi trốn tránh của nàng, không khỏi lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
cô nương ngốc a!
………
Ngày hôm nay chính là ngày sinh thần 60 tuổi của Hoàng đế. Tống Lăng lần đầu tiến cung, nhìn hoàng cung nguy nga, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy các đại viện thâm cung. Lại nhớ tới câu truyện xưa được lưu truyền trong thôn nhỏ của nàng. Gia gia từng nhắc tới hoàng cung: Đó là địa phương ăn thịt người không thấy xương, chỉ hơi không lưu ý, đầu sẽ được chuyển nhà a.
Nghĩ tới đó, sống lưng lạnh lẽo, theo bản năng, nàng sờ cổ mình.
Động tác đột nhiên của nàng, làm Lương Chinh chú ý, hắn bật cười, “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tống Lăng sợ hãi, ôm cánh tay hắn, cổ hơi rụt lại, khẩn trương nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, ta nghe nói, thâm cung là chốn ăn thịt ngươi không nhả xương?”
Lương Chinh không nghĩ tới nàng sẽ nói tới điều này, thật sự sửng sốt, theo bản năng hắn quét mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới ôm lấy nàng, kéo lại gần, thấp giọng cảnh cáo, “Nơi này khôngphải vương phủ, chớ nói chuyện lung tung.”
Tống Lăng sợ hãi, ngậm nay miệng lại. Thầm nghĩ, may mà hắn không ở trong cung, bằng không, với cái đức hạnh hàng giả này của nàng, khả năng một ngày cũng sẽ không sống được.
………..
Lương Chinh muốn nàng giả bệnh, bị cảm mạo nặng nói không ra lời, sợ nếu không đánh đàn khiêu vũ, lại có người bắt nàng làm thơ gì đó.
Trước khi ra cửa, còn cố ý phân phó Tử Diên trang điểm, thoạt nhìn, cả người tương đối suy yếu.
không thể không nói, dự kiến của hắn rất đúng đắn.
Vì nàng là cô dâu mới của hoàng gia, lần đầu tham gia cung yến long trọng như vậy, khó tránh khỏi sẽhấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tuy rằng, Tống Lăng đã nỗ lực nép gần Lương Chinh, tận lực giảm bớt ảnh hưởng của bản thân. Nhưng, với cái tài danh “Thiên hạ đệ nhất tài nữ” của nàng, cơ hồ vừa vào, thì đã là trọng tâm yến tiệc, ai ai cũng đều tò mò ghé mắt.
Cung yến chỉ mới bắt đầu, nàng còn chưa kịp ăn tí gì, đã nghe thấy một giọng nữ nhắc tới tên mình, “Nghe nói An Nam vương phi cầm kỳ thư họa, mọi sự tinh thông, lại có danh hiệu tài nữ đệ nhất thiên hạ, không biết, hôm nay có cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?”
Tống Lăng đang uống nước, nghe thấy câu này, sợ tới mức sặc nước, ho khan…
Lương Chinh lập tức giơ tay, vỗ vỗ lưng nàng, ngữ khí có chút buồn cười, âm thanh trầm trầm, “Chậm một chút, sợ như vậy sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, kéo kéo tay hắn, ánh mắt đáng thương nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng, “Vương gia, cứu, cứu ta a.”
Lương Chinh nhướng mày, khóe miệng gợi ý cười, cúi đầu, môi dán sau tai nàng, giọng nói đều mang theo ý cười đùa, “Kêu một tiếng tướng công, ta liền giúp.”
Tống Lăng gả cho hắn, vẫn luôn kêu Vương gia, thật đúng là chưa từng hô qua Tướng công.
Lương Chinh đột nhiên nói vậy, nàng càng hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, bộ dáng không thể tin được.
Lương Chinh lại không buông tha, cười càng rực rỡ, “Làm sao vậy? Kêu đi a.”
Tống Lăng thật khó xử, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, môi nhấp liên tục, nàng rối rắm a.
Nàng còn không muốn kêu đâu, nhưng có vẻ hắn không nhượng bộ a. Nhất thời, không biết nên làm thế nào.
Nàng cắn môi, có chút oán trách hắn.
Vì sao, vì cái gì hắn luôn trêu chọc nàng? hắn thì giống một vị chủ nhân cao cao tại thượng, còn nàng, cũng chỉ là con mèo nhỏ bất lực mà thôi. Ai đó đang ngồi dựa vào ghế, khóe miệng cong lên, bộ dáng thật thiếu đòn mà!!
Chán ghét!
“Nghe nói vũ kỹ của Vương phi là bậc nhất, không bằng hai ta phối hợp cùng nhau, ta đánh đàn, ngươi khiêu vũ, tăng không khí vui mừng cho sinh thần bệ hạ?” Người vừa lên tiếng, không ai ngoài thanh mai trúc mã của Lương Chinh, Dương Thanh Thanh.
Dương Thanh Thanh lớn lên trên lưng ngựa, từ nhỏ đã tập võ, tính tình hào sảng lại được lão hoàng đế có dư yêu thích, liền không cố kỵ nơi này là hoàng cung.
Nàng thích Lương Chinh đã nhiều năm, Tống Lăng chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt nổi.
Nghe nói vị Vương phi này của hắn tài mạo song toàn, còn có danh xưng tài nữ đệ nhất thiên hạ, thời gian trước nàng còn thầm ghen ghét.
Nào biết ngày hôm qua, nghe được chuyện thú vị.
Trong phủ Lương Chinh có người của nàng, nha hoàn này đã trộm báo tin cho nàng, vị vương phi này nào phải tài nữ gì chứ, căn bản chính là một kẻ nhà quê mà thôi.
Lương Chinh thỉnh vũ sư dạy nàng khiêu vũ, kết quả lại ngoài dự đoán, nàng động tác cứng đờ, giống như rối gỗ vậy, nói thẳng chính là không biết nhảy a.
Dương Thanh Thanh vui vẻ, chính là vui sướng khi có người sẽ gặp hoa a. Tài nữ gì chứ, chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Dương Thanh Thanh mời Tống Lăng, hiển nhiên không phải thật sự muốn cùng biểu diễn, chỉ muốn làm xấu mặt nàng mà thôi.
Tống Lăng nghe thấy Dương Thanh Thanh liên tục làm khó dễ mình, trong lòng càng luống cuống, gắt gao túm tay Lương Chinh, “Làm sao bây giờ? Ngươi mau giúp ta a.”
Lương Chinh nhìn nàng sốt ruột, ý cười càng sâu, “không phải nói sao, liền gọi tướng công ta sẽ giúp ngươi.”
Tống Lăng hoảng hốt, bất chấp thẹn thùng, lấy chút dũng khí ít ỏi, há miệng thở dốc, mãi mới phun ra được một tiếng, âm thanh như muỗi, “Tướng…tướng công.”
Vừa hô xong, gương mặt đã đỏ hồng như quả đào.
Lương Chinh còn thấy nàng kêu quá nhỏ, nhưng nhìn bộ dáng thẹn thùng ấy, lại không nỡ tiếp tục trêu đùa nàng. Thu hồi ý cười, ngồi dậy nghiêm túc, chắp tay hướng hoàng đế, “Hồi phụ hoàng, A Uyển mấy ngày hôm trước không cẩn thận té ngã, mắt cá chân bị gãy xương, chỉ sợ không nhảy được.”
Lão hoàng đế liền tỏ vẻ quan tâm, “Phải không, chân A Uyển bị thương? Thỉnh thái y chưa?”
Lương Chinh, “Hồi phụ hoàng, đã thỉnh đại phu xem qua, tạ phụ hoàng quan tâm.”
Lão hoàng đế liền gật gật đầu, “Thương gân động cốt là đại sự, phải hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Tống Lăng nghe vậy, vội vàng đáp, “Tạ phụ hoàng quan tâm.”
Dương Thanh Thanh muốn khó dễ Tống Lăng, thấy Lương Chinh cố ý thiên vị nàng, tức giận cắn chặt răng, lại không muốn buông tha, “Nếu đã vậy, ta tới khiêu vũ, Vương phi ngài đánh đàn thế nào?”
Nguyên bản lão hoàng đế đã rời đi tầm mắt, chuẩn bị cùng vị đại thần khác nói chuyện, mà lại bị lời này kéo lại, hứng thú của lão được gợi lên, dừng tầm mắt trên người Tống Lăng, “Đúng vậy, trầm đều nghe được khuê phủ của Tạ tri phủ nhất tuyệt, thừa dịp ngày lành hôm nay, văn võ bá quan đều ở đây, không bằng A Uyển ngươi đàn một khúc, để mọi người kiến thức được sự lợi hại của con dâu trẫm.”
Cái mũ này chụp vào đầu, cũng quá cao a!!!!! Tống Lăng sợ tới mặt mũi trắng bệch, bàn tay lặng lẽ túm tay áo Lương Chinh.
Lương Chinh đảo tay cầm ngược lại. Bàn tay hắn to lớn ấm áp, như tiếp thêm sự an tâm cho nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng nói nặng nề của Lương Chinh, lạnh nhạt mà bình tĩnh, “Phụ hoàng, chỉ sợ khôngđược, mấy ngày hôm trước A Uyển tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn
khuya cho nhi thần, không cẩn bị đao làm thương tay, đến bây giờ còn chưa khỏi.”
Tống Lăng nghe hắn nói, lập tức nâng bàn bị thương đặt lên bàn.
Xác thực, từ lần trước bị thương, băng gạc trên tay còn chưa có tháo ra.
Hoàng thượng nhìn tay nàng, bỗng nhiên nói, “A Uyển sao lại luôn bị thương chứ?”
Lương Chinh liền cười nói, “Phỏng chừng do chưa quen khí hậu ở kinh thành, cần có thời gian thích ứng a.”
Lão hoàng đế nghe vậy cười ha ha, “Đều đã tới làm tức phụ chốn kinh thành, cần phải hảo hảo thích ứng a.”
Tống Lăng xấu hổ mím môi cười, trả lời, “Vâng, thưa phụ hoàng.”
“Nếu đã bị thương, đánh đàn cũng liền thôi đi, nghỉ ngơi cho tốt mới quan trọng.”
Hoàng Thượng đã nói vậy, coi như Tống Lăng tránh được một kiếp!
Dù vậy, vẫn không tránh được lo sợ, nàng vẫn biết còn một Dương Thanh Thanh bên kia a, ai biết côtiểu thư này còn chiêu trò gì nữa.
Vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Dương Thanh Thanh lần nữa đứng lên, há mồm, tựa hồ chuẩn bị nói gì đó.
Tức khắc, Tống Lăng căng thẳng, sau đó, nàng ta lại nhìn về phía hai người, chính xác hơn là nhìn Lương Chinh.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau, sắc mặt Lương Chinh lạnh nhạt, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Dương Thanh Thanh thật sự muốn làm khó Tống Lăng lần nữa, nhưng tiếp được ánh mắt của Lương Chinh, vừa lạnh nhạt, lại sắc bén, lộ ra ý tứ cảnh cáo rõ rệt.
Biểu hiện này, là báo hiệu, nhẫn nại của hắn sắp hết, phát hỏa đến nơi a. Những lời chuẩn bị nói ra, bị nghẹn nơi cổ họng, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này, Dương phu nhân bên cạnh mới nhẹ giọng nói, “Thanh Thanh, ngươi đừng náo loạn nữa.”
Dương Thanh Thanh cắn môi, muốn làm khó dễ người kia, nhưng lại bị ánh mắt Lương Chinh dọa sợ, nhất thời không dám nói gì, đành nghẹn một bụng hỏa khí, tức giận ngồi xuống ghế.
Vừa ngồi xuống, lại nghe Dương phu nhân trách cứ, “cô nương gia như ngươi, làm sao lại hành xử như thế chứ?”
trên dưới kinh thành này, ai không biết Dương Thanh Thanh thích Lương Chinh, những lời vừa rồi của nàng, mặc cho người nào nghe thấy, cũng ngửi ra được hương vị chua trong đó.
Dương phu nhân cau mày, “Ngươi không cần mặt mũi, nhưng cũng đừng ném bỏ mặt mũi phụ thân ngươi chứ?”
Dương Thanh Thanh tức giận, nhịn không được nói, “Cái gì mà Tạ Uyển tài nữ, căn bản chính là đồ nhà quê! Chinh ca ca cố ý muốn giúp nàng a!”
“Quản nàng có phải tài nữ hay vẫn là đồ nhà quê, nàng đã là Vương phi, Vương gia không giúp thê tử của mình, chả lẽ lại giúp ngươi sao?”
“Nhưng ta cùng Chinh ca ca là thanh mai trúc mã, hắn sao có thể sống cùng nữ nhân khác chứ?” Dương Thanh Thanh vừa nói, hốc mắt cũng đỏ rồi.
Nhìn nam nhân mình thích ở cùng nữ nhân khác, nàng không có cách nào không ghen ghét!
Ánh mắt không tự chủ được nhìn qua phía ấy, chỉ thấy hắn cúi đầu, nói gì đó cùng Tạ Uyển. Khóe miệng còn ẩn chút ý cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Dương Thanh Thanh nắm chặt tay lại, cố gắng kìm chế để không lao ra, trừng mắt nhìn Tống Lăng, nếu ánh mắt là cung tên, cũng không biết Tống Lăng đã bị bắn thủng bao nhiêu lỗ a.
Bên này, phu thê hai người hồn nhiên không để ý tới Dương Thanh Thanh nữa.
Mặt bàn phía trước đều được bày rất nhiều món ngon, đa số đều là đồ ăn nàng chưa từng thấy, mỗi đĩa đều được làm rất tinh xỏa, so với đồ nàng hay làm, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Tống Lăng vừa ăn, vừa hỏi tên các món, Lương Chinh lại thập phần nhẫn nại giải thích cho nàng.
Có đồ ăn hơi xa, Tống Lăng vươn tay nhỏ, nhẹ kéo áo Lương Chinh, “Vương gia, ta muốn ăn cái kia a…”
Nàng nâng tay chỉ, là món đồ ăn được chiên vàng rực rỡ, cũng không biết món gì.
Lương Chinh liếc nàng một cái, “Kêu ta là cái gì?”