Edit: 1900
Lương Chinh híp mắt, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tống Lăng.
Tiểu nha đầu, đã uống say còn dám động thủ với bổn vương.
Tống Lăng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người niết mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, liền giơ tay tát xuống ‘bụp’ một tiếng trên mu bàn tay ai kia.
Trong miệng còn lẩm bẩm một tiếng, trở người xoay lưng về phía Lương Chinh.
Lương Chinh: “……………”
Tiểu nha đầu say rượu, tính tình biến đổi thật lớn.
Lương Chinh không có biện pháp với nàng, đành phải từ bỏ.
Lau mặt rồi lại kéo chăn lên đắp kín cho cho nàng.
Tống Lăng ngủ thật sự say, thi thoảng lại lầm bầm vài tiếng không rõ.
Lương Chinh đứng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng lại nhịn không được chọc lên má nàng vài cái, “Tiểu trư sao.”
Dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại mười phần đáng yêu.
Lương Chinh giúp Tống Lăng thu thập thật tốt, mới xoay người qua bình phong, tự mình tắm rửa.
Lương Chinh xưa nay yêu sạch sẽ, một thân mùi rượu, thoát quần áo là tắm ngay.
Thùng tắm rất cao, hắn ngồi xuống, nước ngập không quá ngực hắn.
Hơi hơi dựa người vào thùng, lại thả lòng toàn thân, nhắm mắt dưỡng thần.
thật muốn nghỉ một lát, nhưng mắt vừa nhắm là hình ảnh của tiểu vương phi lại hiện lên.
Sợ hãi, khẩn trương, thẹn thùng, làm nũng, đủ loại bộ dáng.
Nàng uống rượu, bị sặc bởi hương cay mà mắt híp lại, tay quạt gió, le lưỡi nhỏ, bộ dáng thật đáng yêu.
Lương Chinh nhịn không được cười, khóe miệng không tự giác mà cong lên.
Chỉ là, thời điểm nàng sang, lời nàng nói cũng vẫn xoay quah trong đầu hắn.
Cái gì gọi là hắn không phải tướng công của nàng?
Rồi thì nàng cũng không phải? Nàng không phải là cái gì?
không phải là vương phi của hắn sao?
Tử Diên đã bị lộ, rồi lời nói lộn xộn của Tống Lăng nữa, Lương Chinh càng nghi ngờ hơn.
Thanh Phong phụng mệnh đi Ích Châu điều tra việc này, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ có kết quả.
hắn cũng đã dự kiến nhiều loại kết quả, điều gì hắn cũng có thể chấp nhận, lo lắng nhất chính là, nàng có thể là người do Thái Tử phái tới không?
Nghĩ tới đây, không hiểu sao lại có chút bực bội.
Bộ dạng kiều kiều ngốc ngốc ấy, cũng không giống như thích khách được huấn luyện đâu.
Càng nghĩ càng thấy phiền lòng, Lương Chinh chợt mở mắt, đang muốn ngồi dậy, mày rậm khẽ nhướng. Tống Lăng đang bên cạnh bình phong, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt chớp liên tục, thanh âm khàn khàn, “Vương gia, ngươi đang làm gì nha?”
Lương Chinh: “………..Tắm rửa.”
“Tắm rửa a.” Tống Lăng chớp chớp mắt, lặp lại theo.
Nàng nghiêng đầu, đôi mắt xoay loạn, không biết lại nghĩ cái gì.
Nha đầu này, nàng lại say, thật khó đoán nàng muốn làm cái gì.
Lương Chinh thấy nàng đi chân trần, nhíu nhíu mày, “Lên trên giường đi, cẩn thận lại cảm lạnh.”
Vừa nói xong, đã thấy người nhanh chân chạy về phía hắn.
Lương Chinh nhíu mày, có loại dự cảm bất thường, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Tắm rửa a, A Lăng cũng muốn tắm.” Tống Lăng say khướt, một bên nói, một bên bò lên chiếc ghế nhỏbên cạnh thau tắm, một chân liền muốn nhảy vào.
Lương Chinh bị dọa nhảy dựng, một tay đỡ bả vai nàng, “Ngươi đang làm gì?”
Tống Lăng cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng xinh, “Tắm rửa a, A Lăng cũng muốn tắm rửa.”
Tống Lăng say khướt, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì. Nàng thấy chơi thật vui, cười hì hì, thật muốn bổ nhào vào trong nước a.
Dưới nước, Lương Chinh một thân trần, nơi nào có thể để nàng làm ầm ĩ chứ, căng thẳng tới cằm banh lại, bắt lấy tay nằng, “Tạ Uyển! Đừng nháo! đi xuống!”
Sợ nàng thật sự nhảy xuống, liền tự xung “A Lăng” đều không có suy nghĩ tới.
Nhưng mà Tống Lăng lại không biết nguy hiểm, nàng nâng chân lên, cả người vượt qua được thành chiếc thùng, chỉ thấy ‘thình thịch’ một tiếng, cả người nhào vào trong nước, bọt nước bắn tứ tung.
Tư thế ngã nhào cũng thật tai hại, mặt đập thẳng xuống nước, cả một miệng đều là nước a @@
Dù Tống Lăng biết nơi lội, nhưng lúc này nàng đang say, lại như đã mất cách hô hấp, nước chui ngay vào mũi vào miệng, không thể thở, bản năng hai tay chống xuống muốn tách mặt khỏi nước.
Lương Chinh toát mồ hôi, duỗi tay túm nàng dậy, xách người khỏi mặt nước.
Trong nháy mắt được cứu, Tống Lăng thở hổn hển, không ngừng ho khan, khuôn mặt bị nghẹt thở đỏ bừng.
Theo bản năng sống, liền túm tay hắn thật chặt, rõ ràng đây là cọng rơm cứu mạng nàng a.
Dần dần, không chỉ là tay ôm cánh tay, mà cả người cũng dựa thật sát, dường như gần hắn nàng mới có cảm giác an toàn.
Lương Chinh nhíu mày, thật muốn đẩy nàng ra, nào biết, còn chưa kịp hành động thì nha đầu này đãđột nhiên ngồi lên đùi hắn rồi.
Lương Chinh sững sờ, cả người cương cứng.
Tống Lăng còn hồn nhiên không biết mình đang ngồi ở vị trí nào, yên ổn vị trí là bắt đầu kéo quần áo của mình, “Nóng quá a.”
Mặc dù, Lương Chinh là loại nam nhân đã trải qua các đại sự vẫn cứ như cũ bị nàng dọa sợ.
hắn chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu bạch thỏ trong ngày thường, một khi uống rượu say liền trở nên to gan như vậy.
Mà hiện tại, thật sự hắn cũng không có tâm tình nghĩ tới loại truyện kia.
Hai tay vừa duỗi, nhanh chóng chế trụ được hành động của nàng.
“Đau!” Tống Lăng la lên một tiếng, muốn rút tay lại mà không được.
“A Lăng?”
Tống Lăng mờ mịt nhìn hắn, theo bản năng, ‘a’ một tiếng.
Lương Chinh híp mắt lại, im lặng một lát, trong nháy mắt ôm người chặt vào trong ngực, môi dán sát tai nàng, tiếng nói trầm thấp, “A Lăng, ngươi không phải là A Uyển sao? Sao lại thành A Lăng rồi?”
Tiếng nói trầm thấp, mang theo một tia mê hoặc.
Tống Lăng trống rỗng cả đầu, biểu tình ngây ngốc, miệng rầu rĩ đáp, “A Uyển… A Uyển cũng là ta, ta là A Uyển…….”
Lương Chinh càng khó hiểu, mày đẹp nhíu lại, đỡ bả vai nàng, nhìn thẳng đôi mắt kia, ánh mắt sắc bén, “nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Chỉ cần ngươi nói thật cùng bổn vương, dù ngươi là ai, bổn vương đều không truy cứu.”
Tống Lăng vẫn đau đầu, chỉ thấy trước mắt một mảnh mơ hồ.
Nàng không thấy rõ người trước mặt, cũng không rõ hắn đang nói cái gì.
Mí mắt rũ xuống, thực ủy khuất lầm bầm, “thật đau đầu…”
Lương Chinh ngẩn ra, mi mắt nhíu lại.
Tống Lăng đau đầu, không điều khiển được thân thể mình mà ngã vào người Lương Chinh.
Cằm gác trên vai hắn, ôm hắn, đôi mắt nhắm, miệng lúc đóng lúc mở, thanh âm rầu rĩ từ cổ họng, “thậtkhó chịu, thật, thật muốn về nhà, phụ thân…”
Tống Lăng uống say, nói chuyện lại bắt đầu lộn xộn.
Lương Chinh chau mày, thật đau đầu mà.
Trong nháy mắt, thật có xúc động muốn phát hỏa.
Mà nàng vừa dứt lời,
câu nói, “muốn về nhà’ trong nháy mắt làm dịu mọi cảm xúc nơi hắn.
Bất đắc dĩ, ôm người vào lòng, thanh âm thấp thấp, “Ngốc như vậy, sẽ không phải là người của Thái Tử phái tới đi.”
Như là hỏi, cũng như tự an ủi mình.
Tống Lăng nhắm mắt, mơ màng dựa vào vòm ngực ấm áp.
Nàng ôm cổ hắn chính diện, mông thì ngồi trên đùi.
Da thịt thân cận, một nam nhân huyết khí phương cương như Lương Chinh, nơi nào sẽ không phản ứng.
Nữ nhân trong ngực mềm mại, hai mông dán trên đùi hắn, thân thể phảng phất có một cỗ liệt hỏa, hừng hực muốn thiêu đốt lý trí của hắn.
Hô hấp không khỏi có chút dồn dập, khô nóng trước giờ chưa từng khó nhịn như vậy.
Hơi cúi người, môi nhẹ nhàng hôn vào lỗ tai nàng, thấp giọng gọi nàng, “A Lăng?”
Tống Lăng ‘ừ’ một tiếng.
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt dừng trên cánh hoa hồng, hầu kết lăn lộn vài cái.
hắn nắm cằm nàng, môi dần dần tới gần.
Đầu nàng hỗn độn, cảm giác có cái gì đó ấm áp trên môi, theo bản năng năng liền liếm một cái.
Mà chỉ một động tác ngây thơ ấy, đã đánh tan chút lý trí còn xót lại của hắn.
Hoàn toàn không khắc chế được, hô hấp càng dồn dập hơn, một tay bé người, một tay giữ thùng tắm, nhấc chân bước ra, nhanh chóng chạy tới giường.
Vừa đặt người xuống, một cái cúi đầu, đột nhiên đè ép người.
Cả người hắn đè lên Tống Lăng, vô hình chung, cũng đè lên dạ dày yếu ớt của ai kia, sóng biển cuồn cuộn phun trào a….
Môi chưa kịp hôn xuống, đã thấy ai kia mở to mắt, cũng không biết sức lực ở đâu, nàng tránh thoát được Lương Chinh, bò xuống đầu giường, oa oa phun ra hết.
Lương Chinh: “……..”
Tống Lăng cúi người phun hồi lâu, Lương Chinh đã nhanh chóng mặc được quần áo, đem nước tới cho nàng súc miệng, lại vỗ vỗ vai nàng.
Dường như phun cả mật xanh mật vàng ra rồi, Tống Lăng mới thấy thoải mái chút.
Nàng uống hơn nửa bình nước, mới quay người lại giường, nhắm mắt một lát, hô hấp đều đều vang lên trong phòng yên tĩnh.