Tiểu Kiều Thê

Đổ máu a


trước sau

Edit: 1900

Tống Lăng thiếu chút nữa bị lộ, cũng không dám kiên trì nữa, đi sang bên cạnh nhường chỗ cho Tài thúc nói, “Vất vả cho thúc rồi, Tài thúc.”

“không vất vả, không vất vả, là bổn phận của nô tài.” Tài thúc cảm thấy rất hài lòng vô cùng với vị Vương phi trước mặt này. Thầm nghĩ, quay đầu nhất định phải khen Vương phi thật tốt trước mặt Vương gia mới được. Đây mới là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ, thật sự hiếm có.

Tống Lăng múc một bát lớn cháo đường đậu đỏ cho Lương Chinh, đặt lên khay rồi đitheo Tài thúc, hướng thư phòng mà đi.

Trong thư phòng, Lương Chinh đang xử lý thư báo từ biên quan gửi về, hắn hồi kinh mới hai tháng, mà Bắc Mạc đã ngo ngoe rục rịch rồi!

Có chút mệt mỏi, ngồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đã có âm thanh quản gia truyền đến, “Vương gia, Vương phi nương "nương đưa đồ ăn khuya tới.”

Lương Chinh có chút lạ lẫm, kinh ngạc, mở mắt ra, nặng nề nói: “Tiến vào.”

Tài thúc vội đẩy cửa, khom người thỉnh Tống Lăng vào.

Vừa vào cửa, đã thấy Lương Chinh đang lười biếng trên ghế. Đôi mắt hắn đen nhánh, thâm thúy, nhìn nàng chằm chằm.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, trong lòng đột nhiên run lên, không hẳn là run sợ, chỉ là, bỗng thật khẩn trương. Đôi mắt đẹp ấy, như có thể nhìn thấu bất cứ ai đối diện với nó vậy!

Tống Lăng lén lút hít sâu một hơi, rồi mới nhẹ nhàng bước vào trong, “Vương gia, ta nấu bát cháo đậu đỏ cho ngài.”

Vừa nói, vừa đem khay đặt trên bàn trà ở bên cạnh.

Trong khay có một tô lớn đậy kín, một chiếc chén bát sạch sẽ và một chiếc thìa.

Tống Lăng cầm chén nhỏ nên, mở tô cháo lớn, chỉ ba muỗng cháo là đầy hơn phân nửa bát. Nàng thật cẩn thận mà hiến vật quý, “Vương gia, ngài nếm thử a.”

Thanh âm khinh khinh nhu nhu, ban đêm yên tĩnh, thật êm tai dễ nghe.

Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt tiểu nha đầu tròn xoe, nhìn thẳng vào tận lòng hắn.

hắn lại cúi đầu nhìn bát cháo trong tay nàng, hơi hơi nhướng mày, có chút tò mò, “Ngươi sẽ nấu ăn?”

Đôi mắt sáng lấp lánh, một mảnh chân thành.

Lương Chinh nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng tiếp nhận từ tay nàng, bỗng hỏi mộtcâu, “Ngươi tên là gì?”

“Tống……….”Tống Lăng phản xạ có điều kiện, vừa nói ra một chữ mới nhớ ra, trong lòng căng thẳng, vội vàng sửa miệng, “Ta kêu Tạ Uyển, Vương gia.”

Nàng vừa mở miệng, chữ Tống cũng chưa thật sự phát ra âm thanh. Khả năng, Lương Chinh cũng không phát hiện điều gì dị thường a!

hắn cúi đầu uống cháo, hương vị thật tốt, ăn thật ngon, hỏi nàng, “Ngươi nấu cháo này thế nào, hương vị thật khác thường?”

Tống Lăng nghe hắn hỏi, cười đáp, “Bởi vì ta nấu cho đường đỏ, càng thơm, càng ngọt hơn một chút.” nói, lại khẩn trương hỏi: “Vương gia thích sao?”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Tay nghề không tồi.”

nói xong, đưa bát lại cho nàng, “Còn nữa không?”

Tống Lăng thấy Lương Chinh thích, vui vẻ không thôi, dùng sức mà gật đầu, “Có! Còn có rất nhiều, ta lấy cho ngài.”

Tống Lăng vội cầm bát, lại cấp hắn thêm cháo.

Lương Chinh ăn liên tiếp ba bát, trong tô lắn đã hết toàn bộ cháo.

Tống Lăng cao hứng không thôi, nói: “Vương gia thích, ta sẽ, mỗi ngày đều làm cho ngài ăn.”

Lương Chinh liếc nàng một cái, cũng không nói được hay không.

Ăn xong bữa khuya, Lương Chinh lại tiếp tục xử lý quân vụ, ngữ khí nhàn nhạt, nói với Tống Lăng, “Ngươi về trước đi.”

Tống Lăng ngơ ngác, đứng trước án thư hỏi hắn, “Vậy còn ngươi? Ngươi không trở về phòng sao?”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Ngươi không cần quản ta.”

Tống Lăng đứng đó bất động, nghĩ thầm, nếu nàng lại đi ngay, chả phải là không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm sao?

Nàng thấy Lương Chinh đang viết gì đó, lấy dũng khí tiến đến, “Vương gia, ta bồi ngươi, ta mài mực cho ngài.”

nói, liền đi tới bên cạnh hắn, cầm nghiên mực ra sức mài.

Lương Chinh hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi không ngủ được?”

Tống Lăng vội lắc đầu, “Ta không ngủ, ta bồi ngài.”

Lương Chinh liếc nàng một cái, đạm thanh nói, “Tùy ngươi.”

Lương Chinh tập trung xử lý công việc, viết thư đáp trả, Tống Lăng đứng cạnh mài mực giúp hắn. Trong phòng an tĩnh, không một thanh âm, đã rất muộn, vẫn thấy Lương Chinh không có ý muốn nghỉ ngơi, nàng nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, khi nào ngài sẽ nghỉ ngơi?”

“Ngươi nếu mệt, liền đi về ngủ trước đi.” Đầu cũng không nâng, hắn nhàn nhạt đáp.

Tống Lăng lại lại lắc đầu, lên tinh thần, “Ta….ta sẽ không! Ta bồi ngươi!”

Lương Chinh hơi dđừnbút, ngước mắt xem nàng. Khuôn mặt nàng nhỏ trắng nõn, rõràng đã rất buồn ngủ, lại nói không, “Ngươi trở về đi ngủ, ta không cần ngươi bồi.”

Tống Lăng lắc đầu, không chịu đi.

Nàng tuổi cũng không lớn, tính tình lại rất quật cường.

hắn buông bút, đứng dậy nói, “đi thôi, hồi Ly viên đi.”

nói, liền đi nhanh ra ngoài.

Tống Lăng thấy hắn rốt cuộc chịu trở về, đôi mắt sáng ngời, vội vàng lấy đèn lồng, bước nhanh đuổi theo.

Lương Chinh người cao, chân dài, một bước tương đương ba bước của nàng, đi lại rất nhanh.

Tống Lăng xách đèn lồng đuổi theo, nửa ngày cũng không kịp, đành phải chạy a. Ngày xưa, ở nhà quen vải thô, chạy đều dễ dàng. Lúc này, nàng cũng đã quên váy dài chấm đất trên người, đợi nhận ra thì người đã thân mật cùng mặt đất rồi.

“A!”

Lương Chinh đi phía trước, nửa ngày không thấy Tống Lăng đuổi kịp, đang chuẩn bị quay đầu, đã nghe thấy ‘phanh’ cùng ‘a’ tiếng thét chói tai quen thuộc.

hắn chấn kinh, đột nhiên quay đầu lại.

Tống Lăng cả người đang nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, đèn lồng rớt một bên.

Lương Chinh đồng tử co rút, căng thẳng quay trở lại đỡ bả vai nàng, “Ngươi khôngsao chứ?”

Đầu Tống Lăng bị ngã xuống, trúng cục đá, đầu đau mắt hoa. Tuy vậy, vẫn cố lắc đầu, che lại cái trán, ngẩng đầu lên, “Ta không sao.”

Cũng nghĩ là không bị sao, nên tự bò dậy, chỉ là, vừa đi được vài bước, lại té ngã lần nữa, thật mất mặt!

Nàng hai tay bưng trán, máu không ngừng chảy ra từ khe hở của ngón tay.

Lương Chinh vội vàng kéo tay nàng ra, để lộ cái trán đầy máu, bị một vết cắt, khôngsâu lắm, nhưng máu lại chưa ngừng chảy.

Lương Chinh nhìn nàng, ấn đường nhăn gắt gao, “Đây là không sao ư?”

Tống Lăng gật đầu, thầm nghĩ, trước kia, nàng trèo lên vách đá hái thuốc cho cha, bị ngã tới mắt cá chân cùng xương cánh tay đều bị chặt đứt. Sau lại cắn răng chịu đựng, lần đường về thôn, tìm lão nhân giúp đỡ bang bó, cùng ngày liền xuống đất làm việc. Đau, rất đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được.

“không đau phải không?” Lương Chinh nhíu mi, hỏi nàng.

“Lúc vừa mới, thì có đau một chút, nhưng bây giờ đã tốt.” Tống Lăng nâng tay, xoa xoa máu, thật ra là nhẹ nhàng tìm miệng vết thương, có vẻ không sâu lắm, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, “Cũng không biết có thể bị lưu lại sẹo không?”

Lương Chinh nghe thấy, vừa bực vừa buồn cười, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? điđường cũng đụng phải tảng đá?”

Tống Lăng ủy khuất, nhỏ giọng đáp, “Ngươi….ngươi đi nhanh quá, ta đuổi theo khôngkịp.”

“Vậy ngươi không bảo ta chờ ngươi?”

“….”

“Ngu xuẩn.”

Lương Chinh mắng nàng một câu, trong nháy mắt, đã ôm ngang nàng.

Thân thể đột nhiên bị người ôm lên cao, nàng sợ hét lên một tiếng, theo bản năng bám lấy bả vai hắn, “Ngươi….ngươi làm gì?”

Đột nhiên hắn hành động như vậy, nàng vừa hồi hộp lại khẩn trương, nhìn
đôi mắt hắn, tim không tự giác đập nhanh hơn.

Lương Chinh liếc nàng, “Ta có khả năng sao? đi trên đường cũng có thể đâm vào tảng đá, ta lo lắng ngươi lại đem chính mình đi vào trong sông đi.”

Tống Lăng mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta nào có xuẩn như vậy.”

rõ ràng là do hắn đi quá nhanh, nàng đuổi theo không kịp…

Tống Lăng được Lương Chinh ôm hồi Ly viện, trên đường gặp Tài thúc. Tài thúc xách theo đèn lồng, nhìn thấy máu trên trán Vương phi, giật mình hoảng sợ, sốt ruột hỏi: “Vương gia, Vương phi bị làm sao vậy?”

Lương Chinh liếc mắt nhìn người trong ngực, Tống Lăng ngượng ngừng che lại trán, “không, không cẩn thận đâm, đâm vào tảng đá.”

“A?!”

Đâm….đâm vào tảng đá???

Tống Lăng đơn giản là bị té ngã một cái thôi, cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng vừa rồi bị Lương Chinh cười nhạo, lúc này lại thấy vẻ mặt Tài thúc như kiểu không thể tin nổi, liền thấy thật mất mặt. Nàng chỉ đi đường, như thế nào cũng bị đâm vào tảng đá?

Ân, chắc chắn do váy quá dài, ngày mai nàng tự mình sửa ngắn một chút.

“Tài thúc, phiền toái ngươi, đi một chuyến mời Trương thái y tới.” Lương Chinh phân phó xong, liền ôm nàng đi vào trong phòng.

Tài thúc vội đáp, “Là, Vương gia, nô tài lập tức đi ngay.”

Dứt lời, xoay người chạy ngay.

- ------

Tử Diên tìm nàng khắp nơi trong viện, đều không thấy, ý định chạy ra hỏi tổng quản, ai ngờ, gặp được Lương Chinh đang ôm Tống Lăng trở về.

Đôi mắt Tử Diên đều phát sáng, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại thấy máu trên mặt Tống Lăng thì bị dọa, “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Tống Lăng che trán, mặt ngượng ngùng đáp, “Té ngã, té ngã một cái.”

Lương Chinh vẫn ôm nàng vào tận trong giường, phân phó, “đi, mang chậu nước lại đây.”

Tử Diên vội thưa, “Vâng, Vương gia, nô tỳ đi ngay a.” nói, rồi vội vàng đi múc nước

Tống Lăng từ lúc được ôm lên, đều dùng tay bịt lại miệng vết thương, nên máu đãngưng chảy, chỉ là vừa bị đụng phải, máu chảy lại nhiều, nên nhìn thì có chút dọa người.

Lương Chinh đứng trước giường nhìn nàng chằm chằm, Tống Lăng có chút thẹn thùng, đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi, “Có phải hay không thật sợ?”

Đầy mặt đều là máu, ngẫm lại liền kinh người a.

Lương Chinh sắc mặt nhàn nhạt, “Này tính cái gì?”

hắn là nam nhân, bò ra khỏi chiến trường toàn người chết để có thể sống, cái dạng gì mà chưa thấy qua chứ. Tống Lăng chỉ bị thương chút trên đầu, trong mắt hắn, còn không được tính là bị thương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện