"Đã qua mấy canh giờ rồi, sao cô gia còn chưa tỉnh lại?""Ai, thật đáng thương, Đường cô nương vốn muốn đập tên họ Đổng kia, không cẩn thận mới đập nhầm vào cô gia đang đi ngang qua.
.
.""Cái gì mà đi ngang qua chứ, lúc ấy ta đứng trên lầu nhìn thấy rõ ràng, cô gia đã ngã trên mặt đất rồi vẫn còn ôm chặt lấy tú cầu , dù những người kia quyền đấm cước đá với hắn, cũng nhất định không chịu buông tay.
.
.""Cô gia nhất định là rất thích tiểu thư, không muốn tiểu thư phải gả cho họ Đổng, không muốn tiểu thư phải nhảy vào hố lửa mới làm như vậy.
.
.""Đó là đương nhiên, người trong Linh Châu thành thích tiểu thư, có thể xếp hàng từ nơi này tới cửa thành!".
.
.Trong Chung phủ, mấy nha hoàn hạ nhân tụ tập trong sân, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa phòng kia một chút.Ở xa hơn một chút, một trung niên nam tử mặt mày cương nghị đứng dưới mái hiên, nhìn một nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh, có chút giận dữ nói: "Chuyện ném tú cầu chọn rể là chuyện lớn như vậy, saocon có thể tự tác chủ trương như vậy!"Nữ tử xinh đẹp kia cười cười, nói ra: "Gả cho ai mà không phải là gả, dù sao cũng tốt hơn là bị người dây dưa.""Nhưng con cũng không thể.
.
." Nam tử trung niên há miệng, nhưng lại không biết nên nói ra cái gì, cuối cùng chỉ đành thở dài, "Là cha có lỗi với con.
.
."Nữ tử ngẩng đầu lên, lộ ra nở một nụ cười, nói ra: "Cha, không sao, hiện tại nữ nhi đã là phụ nữ có chồng, sau này Đổng thứ sử sẽ không thể dùng việc này để gây khó dễ cho cha.""Cửa hôn sự này.
.
.
, cha không đồng ý!" Trên mặt nam tử trung niên lộ ra một tia kiên định, khẽ cắn môi nói : "Mặc dù cha không bằng họ Đổng kia, nhưng cũng là huyện lệnh, hưởng bổng lộc của triều đình, hắn sẽ không dám quá phận.
.
."Hắn còn chưa nói xong, có nha hoàn chạy tới, hoảng hốt thông báo nói ra: "Lão gia, tiểu thư, cô gia tỉnh rồi, cô gia tỉnh rồi!".
.
.Khi Đường Ninh mở mắt ra, trên đầu vẫn còn đau nhức, ý thức cũng có chút mơ hồ."Xong rồi, ngồi quá trạm rồi!" Hắn đột nhiên bật dậy từ trên giường.Ầm!Trên trán lại truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn ôm lấy cái trán, giật mình nhìn một nữ tử váy xanh đối diện cũng đang bưng lấy cái trán trợn mắt nhìn hắn.Trong gian phòng mang hương vị cổ xưa, một đám người mặc cổ trang đúng đó.
.
.Không phải đang nằm mơ, tiểu ăn mày cứu hắn kia, bánh bao nhân cải trắng kia, thế giới cổ đại xa lạ này- tất cả đều không phải là mộng!"Đồ vật của ta đâu!" Hắn giống như nhớ ra cái gì đó, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, tới khi nhìn thấy "Hung khí" lúc trước còn bị hắn ôm chặt trong ngực, mới thở dài một hơi.Cũng may, vật chứng không bị mất.Hiện tại hắn mới có thời gian đánh giá đồ vật đã đập trúng hắn này, đây là một quả cầu, bên ngoài còn có tơ lụa màu đỏ, bên trong… bên trong lại đặc ruột, hắn bóp thử, rất cứng, cũng rất nặng, có thể là tảng đá.May mắn bên ngoài còn có một tơ lụa bao quanh, nếu không hiện tại hắn cũng không chỉ đơn giản là bị đập đến choáng váng như vậy.Hắn ôm "Hung khí", đang muốn mở miệng chất vấn khi nãy là ai đập hắn, thì có một thiếu nữ chạy tới, vui vẻ nói: "Cô gia, ngài đã tỉnh!""Đừng có lôi kéo làm quen với ta, ta không biết các ngươi.
.
." Đường Ninh giơ tay lên nói: "Ta nói cho các ngươi biết, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.
.
.
, chờ một chút, ngươi vừa gọi ta là gì?""Cô gia ạ!" Thiếu nữ nhìn hắn, cười hì hì nói: "Cô gia đã bắt được tú cầu của tiểu thư, ngài chính là cô gia của Chung gia, chúng ta đều nhìn thấy được, cô gia vì không muốn tiểu thư phải gả cho họ Đổng kia, nhất quyết ôm tú cầu, chết cũng không buông tay.
.
.""Ngươi chờ một chút.
.
."Đầu óc Đường Ninh hơi loạn, hắn cần tỉnh táo một chút.Tiểu thư, ném tú cầu, cô gia?Hắn bắt lấy tú cầu mà Chung gia tiểu thư kia ném, trở thành cô gia của Chung gia?Thế nhưng, Đường Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, thứ đồ chơi này, là một quả tú cầu?Có kiểu nhét đá trong tú cầu sao?Hơn nữa đó là ném sao, đó là đập!Huống chi, ai biết vị Chung gia tiểu thư kia mập ốm thế nào, biết đâu là một kỳ nữ nặng tới hơn 200 cân, không gả được mới dùng trò ném tú cầu để chọn rể này, chuyên lừa gạt người thành thật, với thể trạng này của hắn cũng không chống đỡ được!Đường Ninh vẫn cảm thấy để bọn hắn bồi thường chút tiền là ổn nhất.Trong khi hắn đang ngây người, trong phòng lại bắt đầu ầm ĩ.Một cô nương trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, đi đến bên giường, ôn nhu nói: "Trước tiên chàng cứ an tâm dưỡng thương, chuyện bái đường thành thân, chờ đến khi chàng khỏe lại hãy nói."Cô nương trước mắt rất xinh đẹp, một bộ váy cổ trang tạo nên khí chất của một mỹ nhân Hoa Hạ truyền thống, giống như có một mỹ nhân trong phim truyền hình cổ trang từ trong TV bước ra, xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí khiến hắn sinh ra một cảm giác vô cùng không chân thật.Thế nhưng người này cũng chẳng có quan hệ gì với hắn!Người thành thân với hắn cũng không phải nàng, là vị Chung gia tiểu thư chưa từng gặp kia, dù dung mạo của nàng có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, không quen không biết, dựa vào cái gì mà hắn phải ngh lới nàng, Đường Ninh vẫn cảm thấy để bọn hắn bồi thường tiền thì tốt hơn.Hắn lại bắt đầu lên tiếng: "Thế các ngươi đập ta.
.
."Cô nương xinh đẹp kia nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tướng công, chàng thấy thế nào?"".
.
."Đường Ninh ngẩn người.Thực tế so với tưởng tượng của hắn quá chênh lệch rồi, phải cố gắng lắm hắn mới có thể bình tĩnh lại, nhìn cô nương kia, hỏi: "Nàng.
.
.
, chính là Chung gia tiểu thư?"Cô nương xinh đẹp kia nghe thế, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Chàng, chàng không biết ta?"Đường Ninh thực sự không biết, nói thật, đừng nói Chung gia tiểu thư, ngay cả hắn là ai hắn cũng không nhận ra.Cô nương kia nhìn hắn, thoáng nghi ngờ, lại có chút kinh ngạc, "Vậy, vậy tại sao chàng lại xuất hiện dưới tú lâu, tại sao lại ôm tú cầu không buông tay?"Đường Ninh ôm tú cầu không buông tay vì đó chính là hung khí, là vật chứng, nếu hắn buông tay, bữa tối này ngay cả bánh bao nhân cải trắng cũng không có để ăn, hắn phải giữ chặt hung khí để đòi bồi thường tiền chứ.
.
.Còn lý do vì sao hắn xuất hiện dưới tú lâu, làm sao hắn biết ở địa phương quỷ quái này chỉ đi trên đường mà bị người đập chứ, hắn còn muốn hỏi người khác, hắn chỉ ngủ trên xe buýt một giấc thôi mà, tại sao lại ngủ đến chỗ này!Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Đường Ninh, có lẽ cô nương kia nghĩ