Tiết trời đầu thu đặc biệt oi bức, Đường Ninh mở cửa sổ ra, gió từ bên ngoài thổi tới nên mát mẻ hơn rất nhiều.Giày vò một lát, sau khi hắn rửa mặt, lên trên giường nằm, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.Ngoài cửa sổ, trên bầu trời rực sáng pháo hoa, gần nửa Linh Châu thành đều có thể nhìn thấy.Tiệc tối ở Phương gia đã kết thúc, đám người lần lượt rời đi.Trước khi có biểu diễn pháo hoa, Phương lão phu nhân có đi ra một lần, có mấy tài tử tài nữ dâng lên vài bài thơ chúc thọ, lão nhân gia hết sức cao hứng, miễn cưỡng mở miệng vài câu, cũng ban thưởng cho đám người một chút.Mấy người tự nhiên không thiếu những phần thưởng này, nhưng có thể dính líu một chút quan hệ tới Phương gia, đối với bất kỳ ai mà nói, đều là vinh hạnh cực lớn.Lúc thiếu nữ tên Tiểu Nhu đi ra khỏi Phương gia, trong miệng vẫn còn đang lầm bầm nói: "Nếu như Tiểu Ý tỷ không trở về, nào đến phiên Tiết Vân khoe khoang ở trong đó!"Mặc dù vừa rồi Tiết Vân mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, nhưng ở trước mặt lão phu nhân, lại vẫn cực lực biểu hiện và nịnh nọt, một tay dâng lên thơ chúc thọ, dỗ lão phu nhân vui vẻ ra mặt, liền thưởng cho nàng một chiếc Chu Trâm.Hồ Cẩn nhìn nàng một chút, cười nói, ngươi nha, vừa rồi nếu không phải là ngươi, bị người ta tóm lấy đầu đề câu chuyện, Tiết Vân có thể có cơ hội đắc ý ở trước mặt Tiểu Ý sao?Thiếu nữ thè lưỡi, cúi đầu xuống không nói.Nàng im lặng một hồi, lại ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Hồ tỷ tỷ, vừa rồi vì sao Tiểu Ý tỷ không sớm lấy bài thơ kia lấy ra, nếu nàng sớm lấy ra, Tiết Vân đã sớm phải ngậm miệng!""Nàng không lấy ra, là không muốn để cho mấy người hiểu lầm.
.
." Trên mặt Hồ Cẩn đầy tươi cười, vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này.
.
."Nàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Tên họ Đường này, thật là có mấy phần bản sự, thế mà nhanh như vậy đã để Tiểu Ý đắm chìm.
.
."Các nàng đi ra khỏi Phương phủ, phía sau lần lượt có người đi tới.Những tài tử giai nhân kia, tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, "Chung đại tài nữ", "Lệ hận ly biệt", "Cô gia con mọt sách ", những từ ngữ này, liên tục được đề cập tới.Mà một bài Thất Tịch Từ ai oán kéo dài kia, cũng theo đám người mà truyền đi, từ từ khuếch tán ra.Phương phủ.Đêm đã khuya.Một cánh cửa mở ra, người đàn ông trung niên giữ ở ngoài cửa vội vàng tiến lên nghênh đón, "Tôn lão, ngài đi ra.
.
."Tôn thần y nhìn hắn một chút, cười nói: "Để cho ngươi chờ lâu."Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục: "Không lâu, không lâu.
.
."Tôn thần y nhìn người đàn ông trung niên kia, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Bệnh của Phương lão phu nhân, có có hội xoay chuyển.
.
."Người đàn ông trung niên kia giật mình, trên mặt lập tức liền hiện ra vẻ mừng như điên, hỏi: "Tôn lão nói thật?"Mấy canh giờ trước, câu trả lời chắc chắn nhất mà hắn lấy được từ chỗ Tôn lão vẫn chỉ là "Hết sức thử một chút", bây giờ lại nhìn nét mặt của hắn, rõ ràng là rất có lòng tin đối với việc này.Tôn lão nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt người đàn ông trung niên kia, giải thích nói: "Trước lúc nhìn thấy Đường tiểu huynh đệ, lão phu cũng không nắm chắc gì về bệnh của lão phu nhân, trong« Thiên Kim Phương » mà tiên tổ lấy được, mặc dù có ghi chép phương pháp cứu chữa loại bệnh này, nhưng quyển sách ghi lại phương pháp giải cứu kia lại không được trọn vẹn, mấy trăm năm qua, cũng chưa từng được bù đắp, lão phu chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
.
."Hắn nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói hơi xoay chuyển, nói: "Nhưngvừa rồi, Đường tiểu huynh đệ đã giúp ta bổ sung đầy đủ một quyển không trọn vẹn kia, phương thuốc kia, cũng ở trong đó, có đơn thuốc kia, mặc dù bệnh của lão phu nhân không thể khỏi hẳn, nhưng giúp bà kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ, cũng đã không phải là việc khó.
.
."Vui mừng ở trên mặt người đàn ông trung niên kia càng tăng lên, nói ra: "Đa tạ Tôn lão, Phương gia ta thật sự là đã nhận quá nhiều ân tình của ngài.
.
."Tôn thần y lắc đầu, nói ra: "Chuyện hôm nay, công lao không phải của lão phu, muốn tạ ơn, liền tạ ơn Đường tiểu huynh đệ đi."Người đàn ông trung niên lập tức gật đầu, "Phải tạ ơn, tự nhiên là phải tạ ơn!"Hai người lại nói thêm vài câu, người đàn ông trung niên kia nhìn hắn, nói: "Tôn lão, không còn sớm sủa nữa, hôm nay ngài nghỉ ngơi ở trong Phương phủ trước đi."Tôn thần y nhẹ gật đầu, không hề từ chối.Sau khi người đàn ông trung niên kia an bài xong chút chuyện này, giữa lông mày mới nổi lên một tia ủ rũ."Phương Lâm."Một tên hạ nhân của Phương gia lập tức chạy đến trước mặt hắn, cung kính nói: "Lão gia có gì dặn dò?"Người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Ngày mai chuẩn bị một phần hậu lễ, đưa đến Chung phủ."Tên hạ nhân kia khom người nói: "Vâng, lão gia!"Lúc tên hạ nhân kia quay người rời đi, sau lưng một lần nữa truyền đến âm thanh."Chờ một chút." Người đàn ông trung niên suy nghĩ, lại nói ra: "Chuẩn bị lễ trước, nhưng chưa cần đưa đi gấp."Người đàn ông trung niên kia vuốt vuốt mi tâm, Tôn lão có thân phận cỡ nào, siêu nhiên như hắn, đều cần phải thật tình như thế đối với người tuổi trẻ kia, Phương gia cứ đưa lên lễ vật như vậy, có phải là có chút quá mức tùy ý hay không?Hắn suy nghĩ, dường như nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Chung gia, Chung Minh Lễ.
.
.".
.
.Đêm qua dỗ dành Chung Ý đến khuya, sáng ngày