Sắp xếp cẩn thận cho Tiểu Như các nàng, lúc Đường Ninh trở lại Chung phủ, đã rất muộn.Hắn đi ngang qua phòng bếp, phát hiện ra bên trong vẫn còn sáng đèn.Chung Ý chậm rãi cắt đồ ăn, ngơ ngẩn nhìn sang một hướng khác, ánh mắt không có thần thái.Tay cầm dao của nàng chậm chạp di động, lưỡi đao sắc bén cách ngón tay của nàng càng ngày càng gần.Một giây phút nào đó, cổ tay của nàng bị một người nắm chặt.Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Tiếp tục cắt nữa, sẽ cắt trúng tay."Chung Ý vội vàng để đao xuống, xoa xoa tay, nói: "Ngươi trở về rồi à.
.
.""Tiểu thư, ngươi làm xong cơm chưa, hôm nay còn muốn ta đem tới cho cô gia hay không?" Tình Nhi từ bên ngoài đi tới, nói ra: "Thuận tiện giúp ta đem quả dưa chuột này cắt thành lát đi.
.
."Đường Ninh quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Còn muốn nghe kể chuyện nữa không?"Tình Nhi nhìn hắn, biến sắc, bắt đầu từ đêm hôm qua, ngoại trừ mỗi lúc trời tối phải đem tấm gương che lại, nàng còn âm thầm thề ở trong lòng, về sau cũng sẽ không tiếp tục nghe cô gia kể chuyện nữa.Nàng ném quả dưa chuột, nhanh chân chạy ra bên ngoài, lúc vượt qua ngưỡng cửa, không cẩn thận vấp một cái, lộn nhào biến mất ở trong mắt Đường Ninh.
.
.Chung Ý đem đồ ăn đã cắt gọn để sang một bên, nói: "Tình Nhi nhát gan, chàng đừng luôn luôn dọa nàng."Bắt nạt tiểu nha hoàn không phải là nam nhân chân chính.Nhưng chính là bởi vì Tình Nhi, hắn ở trong mắt người khác đã không phải là nam nhân chân chính nữa.So sánh với vũ nhục về nhân cách lớn nhất này, một câu chuyện ma thì coi là cái gì?Ai khi còn bé mà chưa từng có một hai bộ bóng ma tuổi thơ, dọa đến mức ban đêm ngủ không được, nửa đêm không dám một mình đi nhà xí.
.
.Hắn chỉ chỉ giúp tiểu nha hoàn rèn luyện lòng dũng cảm mà thôi.Đường Ninh lắc đầu, không suy nghĩ tới chuyện này thêm nữa, nhìn Chung Ý, hỏi: "Vừa rồi nàng nghĩ gì thế, một chút nữa đã cắt trúng tay.""Vừa rồi nghĩ đến một câu thơ, có hai chữ, cảm thấy mỗi câu mỗi ý, không biết dùng chữ nào tốt hơn.
.
." Chung Ý lắc đầu, nói tránh đi: "Tiểu Như cô nương đâu, chuyện mua nhà, đã sắp xếp xong tất cả rồi chứ?"Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Không sai biệt lắm, đã chuyển vào nơi ở mới, chỉ còn lại một chút chuyện vụn vặt."Chung Ý suy nghĩ, nhìn hắn hỏi: "Tiểu Như nói chàng là huynh trưởng của nàng, kỳ thật.
.
.
, không phải như vậy a?"Đường Ninh nhẹ gật đầu."Tiểu Như là cô nương tốt.
.
." Chung Ý im lặng một hồi, mới nói: "Là ta có lỗi với Tiểu Như, đây vốn là một sự hiểu lầm, chúng ta.
.
.
, chúng ta cùng ly hôn đi, sau khi ly hôn, chàng liền có thể cưới Tiểu Như.
.
."Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Vậy còn nàng? Sau khi ly hôn, nàng làm sao bây giờ?"Chung Ý cúi đầu xuống, nói ra: "Ta không sao.
.
."Đường Ninh không nhịn được cười nói: "Không có việc gì thì nàng khóc cái gì thế.
.
."Thân thể Chung Ý run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt óng ánh nước, hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng lau lau nước mắt, dậm chân, cáu giận nói: "Chàng, làm sao lại chán ghét như vậy!"Nàng quay người định chạy tới bên ngoài, Đường Ninh đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng.Nàng có chút kinh hoảng, giãy giụa nói: "Chàng, chàng thả ta ra.
.
."Đường Ninh dứt khoát ôm lấy nàng lên, đi ra khỏi phòng bếp, đi đến gian phòng của hắn.Giọng nói của Chung Ý càng thêm kinh hoảng, vỗ vào phía sau lưng của hắn: "Chàng làm gì thế, chàng, chàng mau buông ta ra.
.
."Một căn phòng nào đó trong tiểu viện, Chung Minh Lễ nghe được âm thanh, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, liền bị Trần Ngọc Hiền túm trở về.Chung Minh Lễ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Bà kéo tôi lại làm gì.
.
."Trần Ngọc Hiền đóng cửa phòng lại, nói ra: "Ông đọc sách của ông đi, chuyện của bọn nhỏ, để bọn chúng tự giải quyết."Chung Minh Lễ nhíu mày: "Nhưng mà lá gan của tiểu tử này cũng quá lớn.
.
.""Ông trở lại cho tôi!" Trần Ngọc Hiền một lần nữa kéo ông ta vào trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại..
.
.Đường Ninh đi vào trong phòng, thầm nghĩ may mắn là hắn cõng chính là Chung Ý chứ không phải là cô gái mập nhỏ Phương Tân Nguyệt kia, nếu không thì sẽ gãy lưng mất.Hắn đặt Chung Ý lên giường, đi ra đóng cửa phòng lại, Chung Ý núp ở cuối giường, nhìn hắn, kinh hoảng nói: "Chàng, chàng muốn làm gì.
.
."Đường Ninh xoay người, đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười, nói ra: "Dù sao thì cũng phải ly hôn, vậy thì trước đó, thuận tiện cướp sắc đi.
.
."Chung Ý kinh hoảng nói: "Chàng đừng tới đây, chàng mà tới, ta sẽ gọi người!"Khóe miệng Đường Ninh lộ ra một nụ cười, vừa cởi nút thắt áo ngoài, vừa nói: "Nàng kêu đi, nơi này là phòng của ta, đêm hôm khuya khoắt, nàng có kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi.
.
."Nếu như Tình Nhi thấy cảnh này, lời đồn liên quan tới hắn, liền tự sụp đổ.Chung Ý nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, giống như là nghĩ tới điều gì,