Đường Ninh rất thất vọng, một tia hi vọng cuối cùng để hắn trở về đã tan vỡ.Tiên sơn Cái gì, Thần Tiên cái gì, hô phong hoán vũ cái gì.
.
.
, giả, đều là giả!Mê tín ở thời phong kiến đúng là hại người, ngay cả người đã nhận được giáo dục tới cao đẳng như hắn cũng không thoát được, trong lòng Đường Ninh thầm xấu hổ.
.
.Thời tiết nóng bức, Đường Ninh nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghĩ đến những chuyện này, mí mắt dần dần nặng xuống.Hắn nằm mơ, trong giấc mơ của hắn có thấy bên ngoài Linh Châu thành năm trăm dặm ngoài có tiên sơn, trên tiên sơn có Thần Tiên hô phong hoán vũ.Hắn trải qua tram ngàn gian khổ, thành công bái nhập sơn môn, luyện được tiên thuật, xé rách thời không, xuyên qua tương lai, cuối cùng trờ về tới thế giới của mình.Sau đó hắn không biết thế nào lại nhìn thấy Tình Nhi.Tình Nhi lay lay vai hắn, vội vàng nói: "Cô gia, cô gia, đừng ngủ.
.
."Đường Ninh có thói quen ngủ trưa, giữa trưa đều sẽ ngủ một chút, như thế mới có sức để đối mặt với việc học nặng nề.Tình Nhi thấy hắn không tỉnh lại, lập tức chạy ra ngoài cửa phòng, lớn tiếng hô: "Tiểu thư, tiểu thư, cô.
.
."Đường Ninh giật mình tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống giường, bụm miệng nàng từ phía sau.Lần trước nàng hét buổi sáng không cứng nổi đã đủ sỉ nhục, nếu giờ lại có tin tức giữa trưa hắn cũng không cứng nổi từ trong miệng Tình Nhi truyền đi, sau này hắn không cần mặt gặp người nữa."Ư.
.
."Tình Nhi bị hắn bịt miệng, chỉ có thể ú ớ không rõ, hai mắt trừng to, vô tội nhìn hắn.Đường Ninh buông tay ra, nàng thở gấp môt hồi rồi nói: "Cô gia, Đường cô nương mời tới một vị thần y, ngươi mau qua đó xem một chút đi."Đường Yêu Yêu rất quan tâm thân thể hắn, trong nửa tháng này đã mời không ít đại phu đến Chung phủ, muốn chữa trị "Chứng mất hồn" cho hắn .Đương nhiên, đây là bởi vì nàng cảm thấy hắn bị mất trí nhớ là do nàng gây ra.Trên thực tế, Đường Ninh không bị chết đói nơi đầu đường, hắn còn phải cảm tạ vị Đường cô nương này, nếu như không phải ngày đó nàng thẳng tay đập một nhát kia, hắn làm sao được hưởng cảnh mỗi ngày có ăn có uống, được ở nhà lớn, còn có một thê tử xinh đẹp, mặc dù chỉ có thể nhìn chứ không thể động.
.
.Tất cả những thứ này khiến hắn càng có cảm giác mình chính là một kẻ lấy oán trả ơn, hắn quyết định hôm nay phải cẩn thận nói chuyện với nàng, để nàng không cần áy náy về chuyện này nữa, cũng miễn việc sau này nàng tiếp tuch tìm đại phu đến giày vò mình.Khi hắn đi vào tiền đường, Chung Ý đang ngồi cạnh Đường Yêu Yêu, thấy hắn đi vào, nàng đi tới nhẹ giọng nói: "Y thuật của Tôn lão vô cùng tinh diệu, rất nổi tiếng ở Linh Châu thành, , có lẽ lão nhân gia sẽ có biện pháp gì với bệnh tình của chàng."Đường Ninh biết mình không có bệnh, nhưng ngoại trừ hắn hiểu rõ ra, sẽ không có người nào tin tưởng, trừ phi hắn có thể nhớ ra hắn tên là gì, nhà ở chỗ nào.
.
.Đường Ninh ngồi trên ghế, vươn cổ tay ra, dù thần y có là thần, cũng không thể chẩn ra hắn là người từ một thế giới khác xuyên tới đây.Một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi đối diện hắn duỗi ra ba ngón tay, đặt lên trên cổ tay của hắn, nhắm mắt lại hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt.Đường Yêu Yêu đứng bên cạnh hắn, vội vàng hỏi: "Tôn thần y, thế nào, đầu của hắn có phải bị hỏng hay không?"Đường Ninh liếc nàng một cái, từ trước đến nay hắn luôn không thích nghe vị Đường cô nương này nói chuyện.Tôn thần y vuốt vuốt râu, lắc đầu nói: "Trong « Hoàng Đế Nội Kinh » có nói, con người, đầu là chủ, tâm trạng yên ổn.
.
.
, tạng phủ bách hải, duy chỗ là mệnh, thông minh trí tuệ, ai cũng như thế."Đường Yêu Yêu nghe lời này như lọt vào trong sương mù, nhìn về phía Chung Ý nhờ giúp đỡ.Chung Ý cười cười, giải thích nói: "Ý của Tôn thần y là, suy nghĩ của con người, ký ức đều là xuất phát từ tâm, tướng công mất trí nhớ, nhìn có vẻ là đầu bị thương, thực ra là bị thương ở tâm thần."Lúc này Đường Yêu Yêu đã hiểu, nhìn Đường Ninh một chút rồi hỏi: "Cho nên, ngoại trừ đầu hắn hỏng, tâm cũng hỏng sao?"Cuối cùng Đường Ninh đã hiểu được, vì sao có người bức hôn Chung Ý mà không có ai dám bức hôn Đường Yêu Yêu.Một kỳ nữ giống như nàng, trừ phi là có người mắt mù, nếu không đời này khẳng định là không gả ra ngoài được."Mạch tượng của vị công tử này vững vàng, ung dung hòa hoãn, không chìm không nổi, thân thể vô cùng khoẻ mạnh." Tôn thần y nhìn Đường Ninh một chút rồi lại nói: "Tật bệnh ở tâm não, không thể chưa loạn, trước tiên lão phu viết cho hắn một phương thuốc an thần khỏe não, để hắn dùng mấy ngày, để xem hiệu quả thế nào."Tình Nhi vội vàng mang giấy bút tới, Tôn thần y nâng bút chấm mực, nghĩ một chút rồi bắt đầu viết phương thuốc.Đường Ninh thoáng liếc qua một chút, trong lòng thầm tán thưởng.Không nói đến y thuật của Tôn thần y này thế nào, tính riêng về chữ viết tinh tế rõ ràng này, đã khiến hắn không theo kịp, càng không cần so với kiểu chữ như gà bới của đám bác sĩ ở thế giới trước