“Đại ca, vừa nãy ngươi cùng chủ tử của ta nói chuyện gì vậy a?”
Sau khi đi đến phòng nghỉ, Sát Sát Nỗ Nhi lập tức hiếu kỳ truy vấn.
“Cũng không có gì quan trọng, hắn chỉ nhờ ta hảo hảo chiếu cố ngươi mà thôi. Được rồi, ngươi vì sao luôn gọi hắn là chủ tử vậy hả?”
“Bởi vì hắn vốn là chủ tử của ta a. Hắn chính là Lang Vương tiếng tăm lừng lẫy trong thần giới của chúng ta. Ta không phải đã nói rồi sao, ta cũng là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy không thua Lang Vương đâu nha.”
“Dạ dạ, Nỗ Nỗ đã từng nói qua. Cũng vì đại ca bất hảo, nên quên mất.”
Tuy rằng Lê Thiên Kình cảm thấy những điều mà thiếu niên vừa nói thực sự rất cổ quái, nhưng y nghĩ đó chỉ là tâm tính của tiểu hài tử, mê trò sắm vai mà thôi, nên cũng lơ đễnh không quan tâm.
“Đại ca, hiện tại ở chỗ này không có người lạ, ngươi mau lấy thông thiên bổng ra cho ta nhìn với.”
Vừa nghe Nỗ Nỗ nhắc đến “Thông thiên bổng “, Lê Thiên Kình liền cười trộm không ngớt.
“Thông thiên bổng này không thể tùy tiện lấy ra như vậy đâu, trước tiên phải thực hiện một nghi thức thần thánh thì mới được nha, nếu như ngươi thiếu thành kính, thì nó sẽ không chịu xuất hiện trước mặt người đâu.”
“Đã biết đã biết, đại ca nhanh lên một chút,mau dạy ta cách tiến hành nghi thức a.”
“Hảo, đầu tiên, Nỗ Nỗ hãy cởi y phục ra.”
“Hảo, quá đơn giản.”
Lê Thiên Kình không ngờ Nỗ Nỗ không hề nghi vấn,cứ như thế liền trút bỏ toàn bộ y phục xuống đất.
Không được! Thực sự là quá nguy hiểm.
“Nỗ Nỗ! Ngươi vì sao khinh địch như vậy hả,sao cởi y phục nhanh vậy chứ?”
“A? Không phải đại ca bảo ta thoát y sao?”
“Đúng là đại ca bảo ngươi làm, thế nhưng, …”
“Ta rất nghe lời đại ca, đại ca bảo làm cái gì, thì ta làm cái đó, như vậy sai sao?”
“Đúng đúng, Nỗ Nỗ làm rất đúng. Nỗ Nỗ ngoan nhất. Nhưng nếu như người khác bảo ngươi cởi, Nỗ Nỗ, ngươi có…”
“Người khác bảo ta làm gì, ta đều không để ý tới. Ta chỉ nghe đại ca nói a, sao ta phải nghe người khác?”
“Nỗ Nỗ…” Vừa nghe lời nói khả ái tới cực điểm của tâm can bảo bối, Lê Thiên Kình thật hận không thể lập tức áp đảo tiểu yêu tinh này xuống dưới thân, một ngụm nuốt luôn hắn vào bụng.
“Đại ca, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Vì sao lại chảy nước miếng?”
“Nga,… Không có gì. ”
Thẹn thùng lau đi nước bọt đang tràn ra bên mép, Lê Thiên Kình vội vã chỉnh trang thần sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Đại ca chỉ là đang nghĩ đến việc tiến hành nghi thức kế tiếp mà thôi.”
“Vậy đại ca nghĩ ra chưa? Ta muốn mau chóng thỉnh được thông thiên bổng ra.”
“Nỗ Nỗ đừng nóng vội, ngươi sẽ được nhìn thấy ngay thôi mà, hắc hắc…”
Kế tiếp, Lê Thiên Kình quỳ gối xuống xem xét thân thể của Sát Sát Nỗ Nhi, bàn tay không ngừng sờ mó lên làn da xinh đẹp, giày vò Sát Sát Nỗ Nhi đáng thương đến tận một lúc lâu.
Bất quá Sát Sát Nỗ Nhi cũng không kháng cự, mặc kệ cho ngón tay của Lê Thiên Kình múa may lung tung khắp nơi, nhìn ngang nhìn dọc thân thể khả ái trước mắt, Lê Thiên Kình quả thực cả máu mũi cũng muốn phun ra.
“Đại ca, nghi thức còn chưa xong a? Ta sắp mệt chết rồi.”
“Sắp được rồi, sắp được rồi. Chỉ còn lại một bướcquan trọng nhất.”
“Thực sự? Thật tốt quá. Vậy đại ca mau dạy ta đi.”
“Hiện tại ta muốn che mắt của Nỗ Nỗ lại. ”
Lê Thiên Kình tiện tay cầm lấy chiếc cà- vạt đang treo trên tường, bao trùm lên đôi mắt của Nỗ Nỗ,rồi cột chắc lại: “Bởi vì thông thiên bổng rất xấu hổ, không thích bị người ta nhìn chằm chằm vào nó, vì vậy ngươi tuyệt đối không được nhìn lén nha.”
“Thế nhưng không xem thì làm sao ta biết nó dài ngắn ra sao a?”
“Nỗ Nỗ cứ lấy tay sờ, dùng thân thể để cảm giác a, chỉ cần ngươi thích nó, nó sẽ càng lớn a.”
“Oa, thần kỳ quá. Hảo, ta đây nhất định sẽ không nhìn trộm. Thông thiên bổng! Ngươi không nên xấu hổ, mau ra nhanh đi!”
Thấy Nỗ Nỗ vung đầu lên, hướng ra phía không trung kêu gọi,làm hành động giống như đầu hàng, Lê Thiên Kình thiếu chút nữa đã bạo cười ra tiếng.
“Được rồi được rồi, đến đây, Nỗ Nỗ, bởi vì ngươi phi thường thành kính, nên thông thiên bổng đã bị ngươi thỉnh ra rồi, ngươi tới sờ sờ một chút đi.”
Tay chạm đến một cây bổng vừa dài vừa nóng, Sát Sát Nỗ Nhi hưng phấn mà hét lên một tiếng, dùng lực siết chặt tay lại,lắc tới lắc lui —
“A –! Nhẹ một chút, nhẹ một chút!”
Lê Thiên Kình bị Nỗ Nỗ nắm thiếu chút nữa đã đau nhức đến chết: “Nỗ Nỗ, ôn nhu một chút, thông thiên bổng không thích người khác thô lỗ đâu.”(=)))
“A, xin lỗi a, thông thiên bổng, ta không phải cố ý.”
Cảm giác thông thiên bổng trong tay hình như đang thực sự bị nhỏ đi, Sát Sát Nỗ Nhi không khỏi thập phần ảo não: “Xin lỗi xin lỗi, thông thiên bổng,ngươi không nên sinh khí a, mau biến lớn giống như lúc nãy đi.”
“Nỗ Nỗ tốt,hãy làm cho thông thiên bổng thoải mái đi, nó thích nhất được người khác hôn nhẹ đó, Nỗ Nỗ có muốn thử không?”
Lê Thiên Kình trên mặt hiện lên một mạt cười gian.
“Tốt tốt, ta nhất định sẽ hảo hảo làm nó thoải mái.”
Sát Sát Nỗ Nhi vẻ mặt áy náy,liền chu miệng ra, hôn một cái lên đầu nhọn của “Thông thiên bổng”.
“Ngô …” Lê Thiên Kình nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ.
“Đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Sát Sát Nỗ Nhi bị y dọa đến giật mình.
“Không có việc gì,không có việc gì, đại ca chỉ là thấy bộ dạng thông thiên bổng rất hài lòng, nên cũng hài lòng theo.”
“Thông thiên bổng thực sự hài lòng sao?”
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy,lập tức gia tăng nụ hôn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi để lấy lòng,tiếp tục liếm rồi lại liếm.
“Nga, … Trời ạ, … Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ… Ngươi làm thật quá tuyệt vời, …”
“Hi, ta thực sự làm rất tuyệt sao?”
“Ân, … Aha a, … Không sai, Nỗ Nỗ tuyệt vời nhất, thông thiên bổng phi thường cảm tạ ngươi, hiện tại sẽ ban thưởng cho ngươi thiên thủy của nó, … Nỗ Nỗ mau mở mồm ra, … A a — ”
Sát Sát Nỗ Nhi cảm giác được một cỗ dịch thể ấm áp đang mạnh mẽ phun trào từ mũi nhọn của thông thiên bổng, toàn bộ đều tưới vào trong miệng của hắn.
Sát Sát Nỗ Nhi thầm nghĩ, “Thiên thủy” do thông thiên bổng ban cho, làm sao có thể để lãng phí được, tuy rằng vị đạo hơi có điểm là lạ, nhưng hắn vẫn nỗ lực nuốt ừng ực xuống yết hầu.
“Phù Phù… Thích muốn chết, … Nỗ Nỗ, thế nào, hôm nay uống nước ngon chứ?”
“Ân, đại ca. Ta nói nhỏ với ngươi nè, nước có vị hơi mặn, lại còn đắng đắng. Thành thật mà nói, thực sự không ngon chút nào, đại ca, chắc ngươi đã từng uống qua nhiều lần, có thích hay không vậy?”
“Ta sao có khả năng tự uống của mình — Ấy ấy, ý của đại ca là thiên bổng chỉ có gặp người mình thích thì mới sản sinh ra thiên thủy, ta nghĩ thông thiên bổng nhất định rất thích Nỗ Nỗ.”
“Ta cũng rất thích thông thiên bổng a! Nó vừa lớn vừa nóng nữa, rất ấm áp a.”
Trời, không phải tiểu yêu này xem tính khí của y giống như nhiệt điện bổng đấy chứ, Lê Thiên Kình ở trong lòng một trận cuồng tiếu.”Nỗ Nỗ, thông thiên bổng còn có một đặc dị công năng nha, ngươi có muốn xem hay không?”
“A? Đặc dị công năng? Là cái gì? Là cái gì a?”
Sát Sát Nỗ Nhi hiếu kỳ không gì sánh được, liền bách vấn y.
” Đặc dị công năng của thông thiên bổng chính là có thể mang ngươi bay lên trời đó mà.”
“Cái gì …” Sát Sát Nỗ Nhi thất vọng đến mếu máo: “Bay lên trời thì có gì đáng ngạc nhiên, lang thần giới chúng ta ai cũng có thể bay a. Chơi không vui chút nào.”
Lê Thiên Kình nghe vậy không khỏi cười khổ:”Nỗ nỗ có tin đại ca hay không?”
“Ta đương nhiên tin tưởng a.”
Sát Sát Nỗ Nhi nghĩ thầm, tuy rằng chỉ mới gặp gỡ đại ca không lâu, nhưng xác thực y đối với mình vô cùng tốt. Hắn hiện tại không nên làm đại ca khó chịu.
“Hảo. đại ca bảo đảm với ngươi, nó sẽ khiến Nỗ Nỗ vui sướng mà bay lên trời, cảm giác này tuyệt đối là Nô Nỗ chưa từng trải qua đâu nha.”
Đúng vậy, xác thực đây là lần bay bổng ‘mãnh liệt’ nhất trong cuộc đời của Sát Sát Nỗ Nhi.
Thông thiên bổng vừa nóng vừa cứng rắn,không ngừng ma sát khắp toàn thân trên dưới của hắn, nhiệt độ dị dạng giống như có chứa năng lượng bên trong, khiến Sát Sát Nỗ Nhi vừa hưng phấn vừa khó chịu, cả người giống như bị hàng ngàn con kiến bò tới bò lui,ngứa ngáy vô cùng…
“A a, … Đại ca, … Đại ca, …!”
Sát Sát Nỗ Nhi thở gấp không ngớt mà hô lên.
“Làm sao vậy? Nỗ Nỗ, …”
Nắm lấy “Thông thiên bổng ” lần thứ hai đang trướng to của mình, Lê Thiên Kình xấu xa cười, hung hăng chà xát lên đầu nhũ khả ái nhỏ bé của hắn, làm cho hai khỏa đậu đỏ vừa hồng vừa sưng.
“A a… Đại ca… Đại ca… Bỏ đi… Ngươi nói