Phảng phất trôi nổi trong làn sương mù dày đặc vô biên vô hạn, Sát Sát Nỗ Nhi dù có chết đi thì cũng muốn hóa thân thành một u hồn, hắn vẫn rất tưởng niệm hình bóng của đại ca…
“Đại ca… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào… Đại ca…”
“Đại ca ở chỗ này… Ta ở chỗ này… Nỗ Nỗ…”
Thanh âm này… Thanh âm quen thuộc này… Đúng là thanh âm mà hắn đã ngày nhớ đêm mong, Sát Sát Nỗ Nhi trong phút chốc liền mở hai mắt ra ….. A ánh mắt kia… Nụ cười kia… Đại ca! Thật là đại ca rồi! Sát Sát Nỗ Nhi một phen nhào đến ôm lấy người trước mắt, nhịn không được mà khóc to lên —
“Oa… Đại ca… Nỗ Nỗ rốt cục đã tìm thấy ngươi rồi… Ô… Nỗ Nỗ rất nhớ ngươi… Rất nhớ ngươi… Đại ca…”
“Nỗ Nỗ… Đại ca cũng rất nhớ Nỗ Nỗ… Rất nhớ Nỗ Nỗ…”
“Ô… Đại ca… Nỗ Nỗ không bao giờ ly khai ngươi nữa… Ta hiện tại đã biến thành u hồn rồi, đại ca, ngươi để Nỗ Nỗ đi theo ngươi có được hay không? Nỗ Nỗ sẽ nghe lời đại ca, van cầu ngươi không nên đuổi ta đi.”
“U hồn? Tiểu yêu ngươi lại suy nghĩ linh tinh gì đó?”
Lê Thiên Kình cười cười, xóa đi hai hàng nước mắt ràn rụa của tiểu lang.
“Di? Chẳng lẽ không phải bởi vì ta đã chết, nên Đằng Cách Lý mới đưa hồn phách của ta đến bên cạnh đại ca sao?”
“Nói bậy! Cái gì mà chết hay không chết, không được nói lung tung. Ngươi chỉ là thân thể hư nhược một chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại ngay.”
“A? Lẽ nào ta thực sự không có chết?”
“Đương nhiên, Nỗ Nỗ của ta sao có thể chết được. Dù có phải hi sinh tất cả,đại ca cũng không để Nỗ Nỗ xảy ra chuyện.”
“Không được! Ta sẽ không để đại ca hi sinh! Có thể được ở cùng một chỗ với đại ca là ta mãn nguyện lắm rồi.”
“Nỗ Nỗ… Lẽ nào ngươi không biết trên người đại ca có huyết thống của Ma tộc sao, ngươi ở cùng với đại ca… thì ngươi sẽ chết…”
“Chết thì chết! Dù sao,nếu không có đại ca,thì ta cũng sẽ chết vì tịch mịch, còn đáng sợ hơn a! Đại ca… Ngươi không biết Nỗ Nỗ mấy ngày nay tìm không được ngươi nên sắp phát điên rồi… Thực sự sắp phát điên.. Ô…”
Sát Sát Nỗ Nhi nghĩ đến mấy ngày qua bị sự cô độc dày vò, nhịn không được lại ô ô khóc lên.
“Nỗ Nỗ… Xin lỗi… Đại ca sai rồi… Xin lỗi… Kỳ thực đại ca cũng giống như Nỗ Nỗ,cũng nhớ ngươi đến phát điên.”
“Thật vậy chăng?”
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy lập tức nín khóc,lộ ra nụ cười mỉm: “Vậy đại ca phải chứng minh cho ta thấy là ngươi nhớ ta đến mức nào chứ nhỉ.”
“Tốt, Nỗ Nỗ muốn đại ca chứng minh như thế nào?”
“Cho ta ở cùng một chỗ với đại ca đi!”
Sát Sát Nỗ Nhi nhãn thần kiên định,âu yếm nhìn đại ca: “Thật đó, vĩnh viễn cho Nỗ Nỗ ở bên cạnh đại ca, ta tin tưởng đại ca.”
“Nỗ Nỗ…” Lê Thiên Kình trong lòng rất minh bạch ý tứ của Nỗ Nỗ khi hắn bảo muốn “Cùng một chỗ” với y.
Nếu như mình đáp ứng, thì bản thân sẽ trở thành hung thủ hại chết tiểu lang.
Lê Thiên Kình nội tâm không phải không lo sợ, nhưng Nỗ Nỗ nói rất đúng, nếu bọn họ vĩnh bất tương kiến (vĩnh viễn không gặp nhau), thực sự là còn đáng sợ hơn cái chết.
“Hảo, đại ca đáp ứng ngươi, đại ca muốn ở cùng một chỗ với Nỗ Nỗ… Thật sự, vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Chết cũng phải cùng một chỗ…”
Dù có phải chết thì bọn họ vẫn yêu nhau. Hai người trong ngực đều ôm ấp ý nghĩ như vậy. Nhưng bất quá, một nụ hôn nhẹ nhàng vừa mới đặt lên môi, hai lỗ tai cùng cái đuôi của tiểu lang lại được dịp mọc dài ra.
Xem ra pháp lực Ma tộc của mình đã dần dần thức tỉnh rồi.
Lê Thiên Kình thấy thế không khỏi đau lòng,liền dời đôi môi đi, lại bị Sát Sát Nỗ Nhi ôm chặt lấy. Đầu lưỡi nho nhỏ không chút nào chần chờ, nhanh chóng tiến đến, cơ khát quấn quanh lưỡi của y.
Khát vọng của Lê Thiên Kình đối với tiểu lang cũng không nhịn được nữa,tất cả liền hung hăng bộc phát! Điên cuồng cắn nuốt đôi môi đỏ tươi của đối phương, Lê Thiên Kình không lưu tình nút mạnh lên cái lưỡi vừa mềm vừa nóng… Hai tay cũng không thành thật,bắt đầu sờ mó lên hai núm vú của tiểu lang,y tinh tế vươn hai ngón tay ra để cố sức xoa nắn.
“Hanh ân — a a a –” Dòng điện lưu khoái hoạt chạy dọc theo não bộ, Sát Sát Nỗ Nhi bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.
“Muốn ta làm thế nào với nó đây?”
Lê Thiên Kình dời đôi môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu nhũ tiêm nhỏ đang bị kẹp giữa hai ngón tay, đã bắt đầu cứng lên như hòn đá, y tà tà cười hỏi. Rõ ràng ham muốn tiểu lang đến phát cuồng, nhưng y luôn luôn nhịn không được mà hung hăng khi dễ hắn. Ngay đến Lê Thiên Kình cũng không có cách nào loại bỏ được thói hư tật xấu này.
” Aha a… Đại ca… Đại ca… Van cầu ngươi… Hút… Hút một chút…”
Sát Sát Nỗ Nhi hai mắt ướt át nhìn đại ca của mình, thở dốc khẩn cầu.
“Giống như vậy ha…”
Lê Thiên Kình cúi đầu xuống,ngậm lên viên đậu đỏ nho nhỏ, cố sức hút một chút.
“A a a –” Sát Sát Nỗ Nhi sảng khoái đến mức kêu lớn lên.
“Được rồi, hút xong rồi, sau đó thì làm gì nữa?”
Lê Thiên Kình xấu xa hỏi.
“Ô… Đại ca… Thật hư… Xin ngươi đừng dằn vặt Nỗ Nỗ nữa mà…”
“Không được, ta muốn nghe chính miệng Nỗ Nỗ nói, mong muốn đại ca làm như thế nào?”
Lê Thiên Kình tính xấu không đổi, vẫn tiếp tục ác liệt khi dễ tiểu lang.”
“Ô… Đại ca… ngậm nó, hút nó, hay cắn nó, ngươi làm cái gì cũng được! Van cầu ngươi nhanh lên một chút… Nỗ Nỗ chịu không nổi… Thực sự chịu không nổi!”
Núm vú của Sát Sát Nỗ Nhi bị ngứa ngáy sắp phát điên rồi, hai tay hắn len lỏi vào mái tóc của đại ca, kéo gương mặt y lại sát ngực của mình,không ngừng chảy nước mắt van xin.
Lê Thiên Kình như mong muốn,đã nghe được lời nói *** đãng của tiểu lang, lập tức xấu xa cười cười, thỏa mãn há miệng,một ngụm đã cắn lấy đầu núm vú đáng thương của đối phương.
“A a a –” Sát Sát Nỗ Nhi đau đến mức thét lên một tiếng thảm thiết.
Rõ ràng là đau muốn chết, nhưng sự vui vẻ không thể khống chế cũng bắt đầu tăng lên…
“Hanh ân… Ân ân… Đại ca… Đại ca…”
“Bảo bối… Còn muốn đại ca làm như thế nào nữa…”
Lê Thiên Kình một bên thay phiên liếm hôn lên hai núm vú khả ái, một bên không quên tra hỏi tiểu lang.
“Hôn lên bổng bổng của Nỗ Nỗ… Đại ca… Bổng bổng của Nỗ Nỗ muốn ngươi…”
Sát Sát Nỗ Nhi do đã lâu ngày không được phát tiết nên tiểu côn th*t đã sớm cương cứng rất khó chịu.
“Ngươi đúng là tiểu lang *** đãng nha…” Lê Thiên Kình ôn nhu cười cười,hôn một đường từ trên ngực tiểu lang rồi kéo dài đến tận lỗ rốn nhỏ, đầu lưỡi càng không ngừng đùa bỡn.
” Aha a… Đại ca… Đại ca… Ngươi không nên liếm nơi đó của Nỗ Nỗ… nhột quá a…”
“Vậy đại ca liếm nơi này có được hay không?”
Khéo léo cầm lấy tiểu côn th*t, Lê Thiên Kình nhắm ngay cái động khẩu nho nhỏ trên mũi nhọn, rồi vươn đầu lưỡi đâm vào —
“Ô a a a –”
Tinh dịch của tiểu lang vốn đã đọng lại nhiều ngày,vừa bị kích thích một chút đã muốn phun ra, thế nhưng dục vọng cuộn trào mãnh liệt lại bị đầu lưỡi của đại ca ngăn chặn, Sát Sát Nỗ Nhi nhịn không được thống khổ khóc loạn lên:”Ô… Đại ca… Van cầu ngươi cho ta bắn a… Van cầu ngươi… Cho ta bắn một lần trước đi… Nỗ Nỗ thật là khó chịu a… Ô…”
“Vậy bắn đi… Bảo bối đáng thương của ta… Tất cả đều bắn cho đại ca –”
Lê Thiên Kình vừa mới nói xong, Sát Sát Nỗ Nhi liền thét chói tai rồi bắn một luồng dịch thể ra đầy mặt của y…
“Ân, thật ngọt…” Lê Thiên Kình lơ đễnh dùng đầu lưỡi liếm liếm những giọt dịch thể đang tích lạc bên mép: “Nỗ Nỗ, đến đây, cùng liếm với ta…”
“Dạ… Đại ca…” Tiểu lang nghe lời,liền quỳ xuống, cũng vươn đầu lưỡi ra để liếm sạch sẽ gương mặt dính đầy dịch thể của đại ca.
Nhìn tiểu lang *** đãng ăn dịch thể của chính mình, Lê Thiên Kình thiếu chút nữa nhịn không được mà phát tiết, y thô bạo đẩy ngã tiểu lang xuống đất, hai tay kéo giãn chân của đối phương ra thật căng, hung hăng đẩy mạnh cây côn th*t vào tiểu huyệt mà y ngày đêm mong nhớ —
“A a a a — ”
Lực đạo mãnh liệt bất ngờ ập đến,giống như một con dao nhỏ xé rách tràng nội nho nhỏ của tiểu lang, Sát Sát Nỗ Nhi đau đến mức phát sinh tiếng kêu rên thảm thiết, hai lỗ tai và cái đuôi xù lông đáng thương cũng run rẩy liên tục…
Lê Thiên Kình nhìn thấy tiểu lang đau lợi hại như vậy, trong lòng giật mình, y định rút phân thân ra khỏi thân thể của hắn.
“Không nên!”
Sát Sát Nỗ Nhi khóc lóc, ôm lấy cổ đại ca: “Không nên rút! Ô… Nỗ Nỗ chịu được… Nỗ Nỗ muốn cùng một chỗ với đại ca… Xin ngươi đừng rời khỏi ta…”
“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta… Ngươi vì sao lại ngốc như vậy…”
Hai viền mắt đỏ lên vì đau thương, Lê Thiên Kình càng không ngừng hôn lên đôi môi của tiểu lang.
“Bởi vì Nỗ Nỗ yêu đại ca a… Rất yêu đại ca… Mặc kệ đại ca làm gì Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ cũng không sợ…” Sát Sát Nỗ Nhi cũng không ngừng hôn trả đại ca hắn.
“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta… Đại ca cũng rất yêu ngươi… Đại ca không bao giờ buông ngươi ra nữa đâu… Chết cũng không buông tay!”
Kích động hôn môi tiểu lang, Lê Thiên Kình bất chấp hậu quả,bắt đầu điên cuồng luật động —
“A a — đại ca… Đại ca… Nỗ Nỗ dù chết cũng không ly khai ngươi… Ô… Cố sức một chút… Cố sức… Giết chết Nỗ Nỗ cũng không sao… Nỗ Nỗ vĩnh viễn là của ngươi… Đại ca –”
Liều mình khóc kêu giống như một người đã phát cuồng, Sát Sát Nỗ Nhi căn bản không quản việc mình *** xong có chết hay không, hắn chỉ hy vọng là dù sinh hay tử, cũng có thể vĩnh viễn ỷ ôi trong lòng đại ca yêu dấu, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…
Liều lĩnh hoan ái triền miên, Lê