Ngón tay Lư Đông Ly khựng giữa không trung, Phong Kính Tiết vội vã ra ngoài làm việc, cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười cười vỗ vai y, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ta đi đây.” rồi tiêu sái quay người rời khỏi sơn động.
Lư Đông Ly vẫn bảo trì tư thế đó, đứng yên rất lâu.
Ngữ khí như vậy, cười như vậy, thái độ coi biến cố tày trời là bình thường như vậy, bản lĩnh toàn tài chờ gì gặp đó, gặp gì *** đó như vậy…
Trên thế giới này, có thể có hai Phong Kính Tiết?
Cùng đi cùng dừng, cùng ở cùng ăn, sớm chiều bên nhau. Người nọ dường như biết hết thảy về y, người nọ dường như không gì không làm được, không hiểu được. Được y đối xử tử tế, nhận y bảo vệ, nhờ y chiếu cố, được y trị liệu. Người kia lo điều y lo, gấp việc y gấp, quan tâm hết thảy y quan tâm…
Chỉ bởi vì một ân huệ một lời hứa, cũng có người thật sự có thể làm đến mức ấy. Khúc Đạo Viễn, ngươi rốt cuộc là ai?
Lư Đông Ly sờ soạng vách động, chậm chạp ngồi xuống.
Manh mối, y đâu từng không nhìn thấy. Người nọ thường sẽ làm y không dưng hồi tưởng một số chuyện đã qua, một cố nhân nào đó. Song y là người đọc sách, cho dù trong lòng điên cuồng hướng về, khát cầu vạn phần, y chung quy không thể mặc mình mất đi lý trí, tin cách nói quái lực loạn thần kia.
Không phải không muốn, mà là không thể. Một cửa chính mình kia, y không qua được.
Lư Đông Ly không tự chủ được dùng tay đỡ ba vết thương cũ trên ngực, gượng ép mình bình tĩnh. Thân y đã tàn tật, sao có thể yếu đuối vô trí, cả tâm cũng tàn tật nữa.
Chín lần, y giơ chủy thủ lên, cắm vào thân thể Phong Kính Tiết, đâm bị thương chính ***g ngực mình, khắc cốt minh tâm, đau triệt nội tâm.
Người kia, đã không còn.
Trên thế giới này đã có thể có Phong Kính Tiết, cũng tự nhiên có người cùng kiểu với Phong Kính Tiết. Nếu mình bởi vì sống chung với Khúc Đạo Viễn lâu ngày, bởi vì biết người này có tình cố cựu với Phong Kính Tiết, liền bởi vì áy náy tư niệm người nọ, mà hữu ý vô ý tìm kiếm chỗ tương tự trên người Khúc Đạo Viễn, xem người này thành cái bóng của y, vậy cũng quá cô phụ Khúc Đạo Viễn.
Lư Đông Ly nỗ lực mở to mắt, trước mắt lại vẫn là một phiến huyết sắc u ám mơ hồ.
Vô luận y là ai, y nói đúng. Khỏe lên! Khỏe lên, mới có thể bớt liên lụy người khác, khỏe lên, mới có thể cùng y đi đối mặt với tất cả gian nan hiểm cảnh… khỏe lên, chí ít, chí ít có thể. Tận mắt nhìn y… Rốt cuộc, y và…
Không thể lại đi nghĩ cái tên kia nữa, Lư Đông Ly nhắm mắt ảm đạm.
Từ khi mắt mù đến nay, lần đầu tiên y bức thiết hy vọng mình có thể chuyển tốt, có thể nhìn thấy như thế. Chỉ là… Chỉ là… Y còn có thể khỏe lên không.
Khi Lư Đông Ly tâm tình kích động, Phong Kính Tiết bình yên nhàn nhã, giữa núi rừng rậm rạp, thong thả bước đến chỗ cao trên Song Long lĩnh, lại như là tản bộ ở hậu hoa viên nhà mình vậy.
Thình lình trước mắt chợt lóe hàn quang, một mũi kình tiễn soạt một tiếng, ghim lên đại thụ bên cạnh y. Sâu trong cây rừng phía trước có người quát to: “Người tới dừng lại! Nơi này đã là cấm địa của Song Long lĩnh Thương Thiên trại ta, thương lữ qua lại không được tùy tiện vào, bằng hữu giang hồ thỉnh xưng danh hào!”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Đêm qua ta từng gửi thư bái quý trại chủ. Chẳng lẽ hôm nay còn phải xưng danh hào nữa?”
Phía trước lập tức có một tiếng kinh hô khe khẽ, những đám cỏ cây rậm rạp đó nhao nhao mọc hai chân, rầm rầm tách ra trái phải, nhường ra một con đường. Vài hán tử trang phục hắc y tháo ngụy trang trên người, khoác cung đeo đao, chắp tay thi lễ: “Chúng ta phụng mệnh trại chủ, đại lễ nghênh đón khách nhân đêm qua gửi thư, công tử, mời…”
Phong Kính Tiết bình yên nhận một lễ này của mọi người, mỉm cười chậm rãi tiến lên. Phía sau bóng cây lại khép vào, đường đi nháy mắt đã bị những “cây mây trong rừng” kia ngăn trở.
—
Thương Thiên trại, quật khởi bất quá sáu năm, lại đã là thủ lĩnh hắc đạo vùng Định Giang, quả thật cao thâm khó lường.
Lúc đầu chẳng qua là một tốp giặc cỏ không biết từ đâu đến, bám rễ nơi này, mở một trại môn con con. Những thế lực hắc đạo, phỉ bang sơn trại lân cận, đều bức đến cửa, muốn thôn tính. Kết quả lại đều có đi không về. Chẳng qua một năm, tốp giặc cỏ ban đầu bất quá hai ba mươi người này, đã áp phục tất cả thế lực hắc đạo một quận này, thôn tính tất cả sơn trại trong phạm vi hơn hai trăm dặm, hình thành một tập thể hắc đạo cực lớn.
Họ không hề tùy tiện đốt giết cướp bóc, chỉ cậy Song Long lĩnh nằm ở yếu đạo thông thương, phái nhân mã hộ tống tất cả những thương đội và người lui tới, thu phí bảo hộ. Nếu có người không cho, họ tất nhiên xuống tay nhất loạt cướp hết, cũng hạ độc thủ đánh người thị uy, nhưng nếu có người nộp phí bảo hộ, thì họ sẽ dốc hết sức bảo vệ đến cùng, thậm chí nếu thương nhân nộp tiền bị đạo tặc khác cướp, họ sẽ dốc sức quét sạch phỉ bang dám cướp bừa kia, cướp đồ về cho ngươi.
Bởi vì họ chào giá hợp lý, lời hứa ngàn vàng, qua một thời gian, bách tính thương nhân ngược lại cảm thấy họ còn đáng tin hơn quan phủ. Thương nhân đi qua Định Giang, đều vội vàng đưa tiền vào Song Long lĩnh trước. Được sự bảo hộ của Thương Thiên trại, là có thể yên tâm làm ăn ở vùng Định Giang này, từ đây kê cao gối không lo gì. Mà những người đến nương nhờ Thương Thiên trại đó, cuộc sống phần lớn rất đỗi yên ổn dư dả, người người chép miệng, trước kia đâu có nghĩ đến, làm thổ phỉ cũng có thể làm yên ổn thư thái thế này.
Nhánh đạo phỉ có tổ chức, danh tiếng lại tốt như vậy, quan phủ địa phương cũng vẫn mắt nhắm mắt mở. Cho đến ba năm trước, Trần Dũng Phong tướng quân bắt đầu đóng quân ở Định Giang, mới ý đồ đem binh tướng tiêu diệt.
Trần Dũng Phong dẫn hết binh một quận, tiễu sát Thương Thiên trại. Tự nhiên không phải không quen nhìn mấy cái phí bảo hộ họ thu kia, mà là bởi vì trên giang hồ, danh tiếng của Thương Thiên trại đã hơi vang dội quá mức. Theo vài cao thủ nhất lưu lên núi khiêu khích, lại bị người trói ném xuống như lợn chết nói, ba vị trại chủ Thương Thiên trại tuyệt đối là cao thủ đứng đầu.
Càng đáng sợ là, các đệ tử Thương Thiên trại vật lộn, bao vây, thuật tên nỏ vây giết, phối hợp chặt chẽ khăng khít, cho dù cao thủ bổn sự cao hơn, bị hai mươi người họ bao vây, cũng phải nằm xuống.
Vị Trần tướng quân này là cựu tướng Định Viễn quan, sa trường chém giết mấy năm, lại từng được Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết chỉ điểm, lập tức ngửi ra một thứ mùi không tầm thường. Một thế lực giang hồ lớn như thế, lai lịch không rõ, lại không có sự phân tán tùy ý của nhân vật giang hồ, cảm giác cực kỳ không ổn. Nếu một ngày kia họ lại bị người có tâm chỉ dẫn huấn luyện, ngày đó sẽ là một nhánh cường binh. Thế lực như vậy, sao y có thể mặc nó phát triển lớn mạnh?
Lẽ ra, Trần tướng quân cũng là nhân vật có tiếng trong quân Triệu quốc. Dẫn binh một quận mà công một trại, nên là dễ dàng. Nhưng mà đám người Thương Thiên trại đó chạy tứ tán vào giữa rừng rậm mênh mang, ngươi tiến ta lui, thoắt đến thoắt đi, chỉ thừa khi binh sĩ ngẫu nhiên lạc mấy người mà lặng lẽ đánh lén. Mà những bách tính bình dân đó, thậm chí đa số yểm hộ cho họ, ngược lại trách binh lính vô cớ sinh sự.
Mấy phiên công không hạ, văn chức quận thủ quận Định Giang này đã hao hết lòng kiên nhẫn với việc Trần Dũng Phong lắm chuyện. Địa bàn trị an tốt đẹp, chiến tích ưu tú này của hắn, bị quấy nhiễu đến chướng khí mù mịt, còn ra thể thống gì nữa? Ba vị trại thủ Thương Thiên trại lại đúng lúc đưa thư cầu hòa, nói Thương Thiên trại tuy là đạo phỉ, nhưng Trần tướng quân ở Định Giang một ngày, ngoại trừ bảo hộ thương lữ bách tính qua lại, tuyệt không kiếm dân tài khác. Tướng quân có thể dung, Thương Thiên trại trên dưới đều kính tướng quân hổ uy, tướng quân không tha, cả trại trên dưới cũng có thể liều một trận ngươi chết ta sống, nửa bước không lùi.
Trong ngoài kẹp bức, Trần Dũng Phong sứt đầu mẻ trán, bất đắc dĩ thở dài. Đệ tử Thương Thiên trại lúc ứng địch tác chiến, tiến thoái nghiêm cẩn mau lẹ, phối hợp mệnh lệnh điều độ lẫn nhau, cũng dễ dàng như ý, đã không hề thua kém so với nhánh binh sĩ trong quân dưới trướng y. Vây cánh đã thành… Vây cánh đã thành… Y đã đến muộn.
Không lui binh mà đi, lại có thể làm gì.
Giang hồ nhân sĩ chính diện ứng đối quan phủ triều đình vây quét, những người có thể toàn thân mà lui ít ỏi vô cùng. Sau chiến dịch này, giang hồ Triệu quốc càng thêm coi trọng Thương Thiên trại nho nhỏ này.
Hôm nay, sơn trại thủ lĩnh nắm giữ hắc đạo Định Giang này mở rộng cửa trại, vô số người trang phục hắc y, từ trước cửa trại phân trái phải xếp ra nghi thức đón khách uy nghiêm túc mục, ba vị trại thủ thần sắc trịnh trọng, đứng ngay chỗ cửa trại, trông người phía trước đang bình yên lên núi kia.
Cách rất xa, tiếng cười sang sảng của người nọ, đã xa xa truyền đến: “Tại hạ Khúc Đạo Viễn, được sự ủy thác của Phong công tử, đến tìm bạn cũ ở Hãn Hải năm đó. Cuộc chiến giếng cô đoạt nước, cái nhanh của kiếm vũ dưới trăng, cái tình ba ngày trò chuyện xưa kia, chẳng biết ba vị còn nhớ hay chăng.”
Ba người nghe được lời ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất tề nhún người lên trước nghênh đón.
Đại trại chủ cười vang nói: “Đã bao nhiêu năm, chúng ta rốt cuộc lại nghe người nhắc tới chuyện xưa của Phong công tử.”
Nhị trại chủ thanh âm khàn khàn, thần sắc lãnh túc: “Đáng tiếc Phong công tử…”
Phong Kính Tiết lúc này đã đến trước mặt ba người, vái chào thi lễ: “Công tử tuy đi, nguyện vọng còn đó, ta nhận sự ủy thác của công tử, làm việc sinh tiền lo nghĩ nhất cho y, công tử từng có lời, nếu gặp vạn loại khó khăn, có thể tìm ba vị tương trợ, tại hạ lúc này mới tùy tiện đến đây…”
Ba trại chủ kia không đợi y nói cho hết lời, đã cầm hai tay y: “Ngươi đã là người Phong công tử có thể tin, thì chính là huynh đệ bằng hữu của chúng ta. Huynh đệ có việc, chúng ta ai có thể khoanh tay đứng nhìn. Nào nào nào, vào trại uống hớp rượu đón gió trước đã, có chuyện gì, chúng ta chậm rãi bàn tiếp.”
Phong Kính Tiết cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười, theo ba người rảo bước vào trại.
Người thiên hạ đều cho rằng nhân mạch của Phong Kính Tiết chẳng qua là những thương gia thuộc hạ ngày xưa, quá là xem thường Phong Kính Tiết y.
Thời gian lâu dài quá sức, họ đều đã quên béng, y là lập nghiệp trên sa mạc… Mà trước khi y lập nghiệp, trên sa mạc, vốn là sa đạo hoành hành.
Y làm ăn vài năm trên sa mạc, gần như tất cả sa đạo đều bị y đánh bại thu phục. Thậm chí có rất nhiều sa đạo không ngại ngàn dặm đến nương tựa, không muốn làm cường đạo nữa, mà tình nguyện làm hộ vệ cho thương đội của y.
Nhưng mà, sa đạo y chân chính chịu kết nạp vào thương đội lại không nhiều. Người đời đều chỉ nói y coi thường đạo tặc, không muốn thu dung những người không đàng hoàng đó vào trong thương đội. Người đời cũng đều chỉ nói đám sa đạo lác đác bị y thu phục, hoặc là bỏ xuống hết thảy tìm đến cậy nhờ y này, tuy rằng cuối cùng đều bị y đuổi rời khỏi, nhưng đều được y dạy dỗ cảm hóa mà cải tà quy chính… Bởi vì trên sa mạc này, không còn tung tích của họ nữa.
Lại có ai đi quan tâm, những sa đạo không chỗ định cư, qua lại như gió, dũng hãn dị thường đó, sau khi mai danh ẩn tích, rốt cuộc đã mất đi nơi nào.
Truyện convert hay :
Manh Sủng Thú Phi: Đẫm Máu Thần Y Tứ Tiểu Thư