Dung Khiêm luôn biết Yên Lẫm có dã tâm. Một Hoàng đế trẻ tuổi mà hùng tài vĩ lược, có thể không có dã tâm sao? Minh quân, có dã tâm thích hợp, với quốc gia kỳ thật cũng coi như là chuyện tốt, nhưng mà y tuyệt đối không thể ngờ, mưu đồ của Yên Lẫm với Tần quốc, lại có thể như vậy… Lớn như vậy, ác như vậy.
Thế giới họ ở, vốn không thiếu quốc gia nữ chủ như Khánh quốc, chấp nhất đối với huyết thống bên nội, chỉnh thể trên truyền thống cũng không phải là mạnh đến thế. Nhưng giết hết tôn thất Tần quốc, lợi dụng chế độ truyền thừa kế thừa mẫu hệ thời kỳ đặc thù để cướp vương vị, không phí một binh một tốt, nuốt hết Tần quốc, ý tưởng này cũng quá…
Dung Khiêm cũng phải sửng sốt một hồi, mới có thể lắc đầu: “Bệ hạ, ngươi mưu quá lớn, chỉ sợ lại khó như ý.”
Yên Lẫm gật đầu: “Ta biết, quốc gia khác nhất định sẽ không ngồi nhìn, đến lúc đó ta sẽ bày trọng binh làm ra tư thái tùy thời chuẩn bị mạnh tay chiến một trận, sau đó chậm rãi đàm phán với họ, lui bước từng chút. Cuối cùng ta lấy đồng ý Tần Yên hai quốc vĩnh viễn không hợp nhất, Tần quốc vĩnh viễn là một quốc gia độc lập làm điều kiện, đổi lấy sự thừa nhận, thoái nhượng của họ. Thời điểm tất yếu…”
Y cắn răng, mới nói: “Cắt đất tặng thành thích đáng đi.”
Dù sao cắt là đất đai Tần quốc, y không đau lòng. Tần Yên hai quốc không hợp nhất thì thôi, chỉ cần con trai ruột của y làm vương Tần quốc, Tần quốc sẽ vĩnh viễn là minh hữu của Yên quốc. Mà làm thái hậu Tần quốc, địa vị của Lạc Xương ở Yên quốc cũng nhất định không gì phá nổi.
Dung Khiêm cười khổ thở dài: “Cách nghĩ của bệ hạ, quả là không phải người thường có thể đoán, chỉ là ta thấy việc này cơ hội thành công cực kỳ ít ỏi. Thứ nhất, Tần quốc tôn thất con cháu trải rộng, muốn nhất nhất giết hết, không phải chuyện dễ.”
“Lấy có tâm tính vô tâm, vị tất không thể. Huống chi tân vương đăng cơ, tôn thất đều phải đến chúc, lúc này xảy ra biến cố, là có thể một lưới bắt hết.” Có lẽ là kế này bản thân Yên Lẫm cũng đã trằn trọc nghĩ rất nhiều lần. Các loại khả năng đều đã có giả thiết, cho nên lúc này y đáp rất nhanh chóng.
“Thứ hai, Ngô, Vệ, Trần ba quốc đều có quan hệ thông gia với Tần quốc. Quốc quân ba quốc đều cưới công chúa Tần quốc, những công chúa này cũng sẽ sinh con.”
“Nhưng ta có chuẩn bị so với không chuẩn bị, tôn thất chết hết, Tần quốc trong triều vô chủ, người của ta bế hài tử, cầm tín ấn của Lạc Xương, lập tức vào Tần đô, sách lập tân quân, danh phận đã định, họ sẽ không kịp thi triển thủ đoạn.”
Dung Khiêm lắc đầu: “Dù ngươi thật sự giết hết tất cả con cháu tôn thất Tần quốc, dù ngươi thật sự mang hài tử tranh trước chư quốc khác, cũng vô ích. Tôn thất Tần quốc còn một người, ngươi tuyệt đối không giết được.”
Yên Lẫm thở dài thườn thượt, vẻ mặt dần dần chua xót: “Tần Húc Phi.”
Dung Khiêm gật đầu. May mắn may mắn. Bản thân Yên Lẫm không hề quên Tần Húc Phi.
Nếu y thực sự chỉ một lòng nghĩ đương nhiên mà tiến hành kế hoạch điên cuồng này, quên mất Tần quốc có một vương tử xuất sắc nhất lưu lạc dị quốc. Thế thì y thật là chỉ vì cái trước mắt, điên cuồng hồ đồ đến cực điểm.
Yên Lẫm bất đắc dĩ nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết chướng ngại lớn nhất của kế này chính là Tần Húc Phi. Người này là chiến tướng xuất sắc nhất Tần quốc cũng là vương tử có uy vọng nhất. Cho dù tôn thất Tần quốc đều chết sạch chết tuyệt, chỉ cần y còn, người Tần sẽ nhất định lựa chọn nghênh y từ Sở quốc về, trừ phi…”
Dung Khiêm lắc đầu, cũng không đợi y hỏi ra: “Đừng trông mong Phương Khinh Trần sẽ ngăn trở Tần Húc Phi, y sẽ không uổng phí khí lực này đâu.”
“Cho dù Phương Khinh Trần ngăn trở cũng vô ích, Tần Húc Phi nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách mà về Tần.”
Yên Lẫm cắn răng oán hận, trên trời rớt xuống vị trí Tần vương, ai có thể không nhảy dựng lên liều mạng chạy về. Nếu Tần Húc Phi không chết, phiên an bài này của mình, quả thật là không công làm áo cưới cho y.
“Dung tướng, ngươi thấy, chúng ta có biện pháp, ám sát Tần Húc Phi không?”
Dung Khiêm nhướng mày nhìn y, giọng điệu dường như có cười, lại rõ ràng có trách cứ: “Nếu Tần Húc Phi là người có thể tùy tiện ám sát được, ngươi cho là Phương Khinh Trần còn khách khách khí khí để y nắm giữ đại quyền Sở quốc? Ngươi cho là, cùng người Sở quốc chung nhau quản lý Sở quốc, cùng Sở quân phân trị Sở kinh, cùng Phương Khinh Trần đồng triều làm thần, dưới cục diện tế nhị như vậy, người Tần quốc sẽ không dốc toàn lực bảo hộ Tần Húc Phi, phòng ngừa y bị ám sát? Ngươi cho là, từ sau khi Tần Húc Phi đánh vào Sở quốc, đã gặp mấy chục lần ám sát, y mỗi một lần đều thuần bằng vận khí mới thoát thân?”
Dung Khiêm đây hoàn toàn là một lão sư biểu đạt bất mãn với việc học trò của mình quá nóng lòng cầu thành, mà Yên Lẫm cũng hoàn toàn không có một chút không vui, chỉ hơi xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dung tướng!”
Dung Khiêm cũng không tiện giáo huấn y tiếp, thở dài nói: “Cho dù có cơ hội giết Tần Húc Phi thì thế nào? Ngươi thật nhẫn tâm đem cốt nhục thân sinh, đưa đến nơi xa xôi, đối mặt với vô số người căm thù và mưu hại?”
Yên Lẫm buồn bã cúi đầu.
Đúng vậy, y kỳ thật không nhẫn tâm. Y biết một hài tử, cô độc một mình, ngồi trên vương vị, sẽ là cảm giác gì.
Y ấu thời bên cạnh còn có Dung Khiêm. Thế nhưng, nếu đưa con mình đến Tần quốc, cho dù mình phái thủ hạ đi bảo hộ phụ tá nhiều hơn tốt hơn, hài tử này cũng nhất định là cô khổ thê lương.
Làm đế vương, y vì kế hoạch vĩ đại dũng cảm này mà kích động run rẩy, nhưng làm phụ thân, y lại vẫn chần chừ không định.
Cũng chính bởi vậy, kế hoạch điên cuồng này, y vẫn chôn sâu trong lòng, ngay cả thân cận như Phong Trường Thanh Sử Tịnh Viên cũng chưa bao giờ lộ ra chút ẩn ý. Dù là trước mặt Dung Khiêm, y vừa nãy cũng hơi chần chừ, không dám nói ra.
Kỳ thật trong tư tâm y đã sớm biết kế hoạch này không thực hiện được. Không phải bởi vì Tần Húc Phi khó giết, mà là bởi vì y không nỡ đối đãi con mình như vậy. Nói ra với Dung Khiêm, càng nhiều hơn là muốn giảm thấp một chút áp lực tâm linh, hoặc là mong mỏi Dung Khiêm có thể từ ngoài trời bay tới cho y một diệu kế.
Đáng tiếc, kỳ tích vẫn chưa phát sinh.
Lúc này y không thể không thừa nhận thất bại, chỉ có thể thở dài nói: “Cho nên, mọi việc một vừa hai phải, tính toán không thể quá mức. Ta kỳ thật cũng biết việc này cơ hội thành công không lớn, thôi quên đi, chỉ chuyên tâm phù lập tứ vương tử, tranh thủ lợi ích tốt nhất cho Đại Yên chúng ta là được.”
Dung Khiêm đứng dậy, khoanh tay đi hai bước, rốt cuộc nói: “Chỉ sợ ngay cả ý tưởng lui mà cầu tiếp theo này, cũng vị tất có thể thành công.”
“Tại sao?” Yên Lẫm ngạc nhiên, cả sự kiện y đã nhiều lần suy tư, tự hỏi tất cả đều cân nhắc đến rồi, vô luận thế nào cũng không nghĩ ra có lý do nào không thành công.
“Vẫn là bởi vì Tần Húc Phi.”
“Liên quan gì đến Tần Húc Phi?” Yên Lẫm mù mờ không hiểu: “Y ở Sở quốc.”
“Nhưng Tần Húc Phi là người Tần, y sẽ không ngồi nhìn Tần quốc bị quân đội nước khác chia cắt tan rã, ta cần ta cứ lấy.”
“Tần Húc Phi tuy là người Tần, nhưng Tần quốc lại phụ y quá sâu. Y có lý do gì mà lo chuyện chết sống của Tần quốc? Huống chi Tần vương sợ hãi căm hận đệ đệ mình như vậy, làm sao dám để Tần Húc Phi về nước? Quân đội dưới tay Tần Húc Phi, đại bộ phận đã bắt đầu dung nhập trong cuộc sống mới yên ổn của Sở quốc, vì sao phải quay về trong phân loạn sát phạt. Phương Khinh Trần Sở quốc, chẳng lẽ dám yên tâm để Tần Húc Phi tùy tiện tập kết lại hơn mười vạn đại quân, từ Sở quốc xuyên châu qua phủ mà đi tiếp viện Tần quốc sao? Y không sợ có biến cố gì?”
Yên Lẫm trợn to mắt, hỏi liền miệng. Mỗi một câu đều hỏi chỗ yếu hại, Dung Khiêm chỉ cười khổ. Yên Lẫm quả thật đã dùng tâm tư, làm công khóa rồi. Đối với Tần Húc Phi, y rõ ràng cũng không phải là chưa từng phân tích nghiên cứu.
Đích xác, ngoài mặt mà nhìn, Tần Húc Phi muốn về Tần quốc tiếp viện, có rất nhiều trở ngại cùng phiền toái hữu hình vô hình, gần như không thể thành được, chỉ là…
“Tần Húc Phi là chân anh hùng, dù bị quốc phụ, chỉ sợ cũng không chịu phụ quốc. Mà Tần vương là người thông minh tâm cơ cực thâm trầm. Tuy nói y căm hận đệ đệ này, lúc bị buộc đến tuyệt cảnh, chỉ sợ bất cứ cơ hội nào cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Dung Khiêm bất đắc dĩ thở dài: “Này vọng của Tần Húc Phi trong quân, cao đến mức người thường khó mà tưởng tượng. Rất nhiều Tần quân đều chịu cam tâm đi chết vì y. Nếu y vung tay hô, Tần quân lưu lạc ở Sở quốc, rất khó cự tuyệt. Huống chi, cho dù là bản thân những Tần binh đó, chắc cũng sẽ càng muốn trở về quê hương hơn kia. Về phần Phương Khinh Trần… Để Tần Húc Phi tập kết quân đội xuyên qua nửa quốc gia, cố nhiên thập phần nguy hiểm, nhưng nếu Tần Húc Phi thật sự rời khỏi Sở quốc, Sở quốc có thể thoát khỏi bóng ma của người Tần, lại có gì không tốt? Mối hiểm này, Phương Khinh Trần vị tất không dám mạo.”
Yên Lẫm nhíu mày, rốt cuộc giận dỗi quát to ra tiếng: “Cho dù Tần Húc Phi về Tần quốc thì thế nào? Tần vương nghi kỵ y, căn bản sẽ không phối hợp. Trong tay Tần Húc Phi chỉ còn một nhánh quân
đội bách chiến mỏi mệt, chẳng lẽ chống được ‘tứ quốc liên quân’ bốn quốc liên kết?” Dung Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi vừa rồi cũng nói, bốn quốc đều tự đấu đá nhau, người người đều chỉ mưu cầu lợi ích của mình, Vệ Trần Ngô ba quốc đều tự có nhược điểm, sợ đều khó ngăn một kích lôi đình của quân đội hổ lang Tần Húc Phi.”
Yên Lẫm ánh mắt mãnh liệt, lớn tiếng nói: “Thế Yên quân thì sao?”
Dung Khiêm trầm mặc.
Quân đội Yên quốc là y dạy dỗ ra, đương nhiên là rất xuất sắc. Thế nhưng… Nếu đối thủ là Tần Húc Phi… Vậy thì không thể nói chắc.
Tần Húc Phi là ai? Tiểu tử này cùng Phương Khinh Trần đại chiến liên trường, Phương Khinh Trần loại quái vật ngàn lanh trăm lợi, đầu óc nhanh nhẹn đó, dùng hết tâm tư, cũng chỉ có thể đánh bại, lại không giết được y.
Về sau ở Sở quốc, Tần Húc Phi lấy một nhánh cô quân, đã bức được Phương Khinh Trần phải từ bỏ ý đồ dùng chiến tranh cướp lấy toàn quốc, mà đổi thành tấm bảng chính trị, lấy thỏa hiệp đổi hòa bình, chỉ chậm rãi dùng âm mưu để đối phó Tần Húc Phi. Nhân vật như vậy, chỉ bằng tướng lĩnh Yên quốc hiện tại, ai có thể thắng được đây?
Chỉ là, đây mặc dù là sự thật, Dung Khiêm chung quy cũng có phần không nhẫn tâm nói với Yên Lẫm.
Nói với một Hoàng đế tuổi trẻ oai hùng, lòng đầy hùng tâm tráng chí rằng quân đội của y không xong, đánh không lại người khác, việc này tổn thương người lắm. Huống chi Yên Lẫm những năm gần đây thực sự đã hạ đủ công phu, hao hết tâm huyết trên quân đội.
Nhìn vẻ mặt Yên Lẫm vừa kích động vừa thất vọng, trong lòng Dung Khiêm cũng phải khó chịu cho y.
Quân vương đầy hứa hẹn nào không hướng tới võ công cái thế mở mang bờ cõi đâu, huống chi Yên Lẫm tuổi trẻ như vậy, trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy. Đây là lần động binh quy mô lớn đầu tiên từ khi y chủ chính tới nay, vốn cho là tất thắng, lại bị mình hắt một chậu nước lạnh như vậy, cũng thật sự là…
Yên Lẫm thấy Dung Khiêm vẫn trầm mặc không nói, trong lòng buồn bực phẫn hận, bất giác quát: “Chẳng lẽ Yên quốc ta lại không có một người, có thể lĩnh binh thắng được Tần Húc Phi?”
Một câu này hỏi ra, bản thân y đã ngây người trước. Dung Khiêm cũng cười khổ một tiếng, đưa tay đỡ trán, cảm thấy đầu hơi ẩn ẩn đau.
Đương nhiên là có, Yên quốc có một người, nếu lĩnh binh, nhất định sẽ không thua Tần Húc Phi. Thế nhưng, y không thể lĩnh binh.
Yên Lẫm đăm đăm mắt nhìn Dung Khiêm, trong lòng vì việc mình lỡ lời mà vô cùng hối hận.
Y không thể đem quân quyền toàn quốc đặt vào tay Dung Khiêm nữa. Đây không phải y không tín nhiệm Dung Khiêm, mà là trách nhiệm làm quân vương của y, khiến y không thể tùy ý phóng túng tình cảm và tín nhiệm cá nhân mình như vậy.
Dung Khiêm cố nhiên không có tâm quyền thế, nhưng vạn nhất thủ hạ của y mượn cơ hội gây ra phong ba gì, cuối cùng chỉ sợ không dễ thu thập. Loại quan hệ hài hòa tự nhiên chẳng dễ dàng gì mới đạt thành với Dung Khiêm này, khi đó cũng chỉ sợ lại phải hủy trong một sớm.
Huống chi, Dung Khiêm vừa mới từ tướng vị, phong nhất đẳng công, chỉ chớp mắt tay nắm binh mã thiên hạ, có quyền tùy nghi hành sử, trên triều đường này còn không vỡ tổ.
Hơn nữa nếu Dung Khiêm thắng, chuyện công phá đô thành dị quốc, tự tay phù lập tân quân thế này, thuộc về kỳ công định quốc bất thế, với thân phận địa vị Dung Khiêm hiện giờ, Yên Lẫm còn có thể lấy gì thưởng y, hồi báo thế nào, mới coi như công bằng?
Việc này căn bản không cách nào xử lý.
Đương nhiên, bản thân Dung Khiêm cũng đau đầu kinh khủng, khi Yên Lẫm không thể để y làm Đại nguyên soái, bản thân y cũng chẳng nguyện ý làm.
Chẳng dễ dàng được thanh nhàn, bằng cái gì mà tự mình tìm khổ cho mình xơi. Khó được sống cùng Yên Lẫm trở nên tự nhiên bình thường, tại sao còn phải tự tìm phiền phức cho mình.
Huống chi, tuy rằng bản thân Tần Húc Phi đại khái còn chưa biết, nhưng chuyện y đã từng cứu Phương Khinh Trần một mạng, Phương Khinh Trần lại rõ rành rành. Với tính tình của y, đã có một việc như vậy, cho dù y vẫn xem Tần Húc Phi là địch nhân, nếu mình chạy tới liều sinh tử với Tần Húc Phi, có khả năng vạn nhất khi không bị con hồ ly kia ghi hận. Thế thì quá là lợi bất cập hại!
Đột nhiên, hai người đều cương lại đây, không ai biết nên nói gì làm gì.
Vốn dĩ, từ lúc Yên Lẫm đến, bầu không khí giữa hai người vẫn cực tự nhiên, cực hòa hợp. Không chỉ là bắt đầu chia nhau quả cống, khi nói cười chuyện cũ thập phần khoái ý, ngay cả sau đó nói đến quốc gia đại sự, cũng dốc lòng trao đổi, tín nhiệm lẫn nhau, dù cho có chút tranh chấp nhỏ, cũng tuyệt không khách khí, thản nhiên nói thẳng.
Mãi đến giờ khắc này, Yên Lẫm nói sai một câu, cả bầu không khí đột nhiên khựng lại, khoái lạc tự tại vừa rồi, lập tức chẳng còn chút gì.
Cứ đứng khựng như vậy hồi lâu, Yên Lẫm rốt cuộc ngưng mắt nhìn Dung Khiêm, trầm giọng hỏi: “Dung tướng, ta không minh bạch. Về Tần Húc Phi, ta cũng từng suy xét, nghiên cứu các loại khả năng, cuối cùng mới nhận định, cơ hội y không thể quay về càng lớn hơn. Nhưng vì sao ngươi khẳng định như thế, y nhất định sẽ trở về, cũng nhất định có thể trở về, hơn nữa nhất định có thể thủ thắng? Vì sao trong mắt ngươi, hết thảy trở ngại phiền toái bên kia, dường như đều không tồn tại, dường như chỉ cần ta vừa phát binh, địch nhân lớn nhất sẽ nhất định là Tần Húc Phi?”
Dung Khiêm cảm thấy hiện tại đầu mình chẳng những đau, mà còn rõ ràng đã căng ra.
Ôi, vì sao ta biết? Đương nhiên là bởi vì ta trước đó đã minh bạch thiên cơ, đã sớm biết hết thảy ở Tần quốc đều là độc thủ kia của Phương Khinh Trần đang thúc đẩy, chẳng qua lời này không thể nói cho ngươi biết.
Vì sao ta biết… Đề mục này cũng quá khó đáp.
Chẳng lẽ ta nói, ta từng nghiêm túc nghiên cứu hết thảy tư liệu về Tần Húc Phi, mà còn rõ như lòng bàn tay với tính cách của Khinh Trần, tất cả hiện trạng Sở quốc, cho nên có thể ra phán đoán như vậy? Lời này cho dù y có thể nói, cũng phải có người tin nha. Bây giờ các quốc tuy rằng đều phái ra không ít mật thám nắm giữ tình báo thiên hạ, nhưng trọng tâm đều là ở các quốc gia giáp giới chung quanh, có uy hiếp với mình, quốc gia ngoài ngàn vạn dặm, không hề liên quan với mình này, có gì đáng quan tâm.
Nếu không có phiên biến cố này, Tần Húc Phi khẳng định là ở Sở quốc không thể quay về Tần quốc được. Sở quốc mặc dù không có chiến loạn, nhưng chính cục không hề ổn định, tranh đấu giữa người Tần người Sở, một mực ngầm tuôn trào. Người sáng suốt đều biết, người Tần ngoài mặt nắm giữ chính quyền, nhưng bởi vì kế tục không có sức, kẻ thắng cuối cùng nhất định là người Sở. Chẳng qua, đó phải là chuyện mười mấy hai mươi năm sau.
Nói cách khác, vốn Sở quốc nên là phải hai mươi năm sau, mới có thể hoàn toàn ổn định, bắt đầu có thể tạo thành uy hiếp với chung quanh. Mà Yên quốc cách Sở quốc quá xa, căn bản chẳng tiếp giáp, càng hoàn toàn không cần lo lắng Sở quốc.
Dưới tình huống như vậy, Dung Khiêm ngươi có lý do gì mà chạy đi nghiêm túc nghiên cứu hết thảy về Sở quốc? Càng đừng nói Dung Khiêm ngươi không phải vẫn ẩn giữa nông thôn, rời xa triều đình sao? Vậy lại là cỗ thế lực nào, có thể cho ngươi vận như lòng bàn tay, chịu đi giúp ngươi tìm hiểu chuyện không có bất cứ ý nghĩa gì như vậy?
Dung Khiêm hận không thể ôm cái đầu đang làm đau mà kêu khổ.
Ôi, biết thiên cơ, lại không thể tiết lộ một chữ, thật là chuyện thống khổ nhất thiên hạ. Khó trách những người tiên đoán tự cổ chí kim, chẳng thấy mấy kẻ có kết cục tốt mà.
Truyện convert hay :
Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh