Phương Khinh Trần bị Tần Húc Phi ói hôi rình một thân, thật sự giận tím mặt, trực tiếp nhấc chân đá một cước. Đáng tiếc, Tần Húc Phi không phải người khác, y mặc dù uống say, võ công thân thủ lại không kém chút nào.
Thân y vốn đã hơi cao to hơn Phương Khinh Trần, lúc này người say hai tay gác vai Phương Khinh Trần, người cũng đè xuống, hạ bàn lại đứng cực ổn, bị một cước chỉ thoáng lắc lư, khẽ kêu một tiếng nhưng một không lui hai không tránh ba không ngã, ánh mắt rõ ràng là mê mông, lại sáng lạ thường mà nhìn Phương Khinh Trần: “Khinh Trần, ngươi đến rồi, thật tốt!”
Tốt? Tốt cái rắm!
Phương Khinh Trần sắp tức điên. Bị người ói đầy một thân, còn để người ta túm chết không thoát thân nổi. Muốn ném văng tên này, thoáng chốc ném vẫn không đi, thiệt thòi này, thật là lớn lắm rồi!
“Ta khó chịu lắm, Khinh Trần. Nhưng mà ta không thể nói với bất cứ ai, ngay cả A Hằng ta cũng không dám nói. Họ đã làm nhiều như vậy vì ta, chẳng dễ dàng gì mới cho ta đi đến một bước này, ta không cao hứng, không cảm kích, ngược lại ngày ngày sầu muộn, bảo họ làm sao tự xử. Nhưng mà, Khinh Trần, ta thật sự rất khó chịu. Mỗi một ngày, mỗi một ngày, ta đều nghe thấy những thanh âm đó. Đại ca từng nơi chốn bức ta hại ta, nhưng mà lúc ta còn rất nhỏ, y đối đãi ta cực tốt. Y là huynh trưởng, luôn che chở đám đệ đệ chúng ta, dẫn chúng ta leo cây chui hốc, chúng ta phạm lỗi, y liền ra mặt thay, gánh tội thay chúng ta. Đám chất nhi của ta, cuối cùng vẫn kêu khóc cầu ta. Lúc chúng còn nhỏ, ta đều từng ôm chúng, cũng như đại ca năm đó đối đãi ta, dẫn chúng đi chơi khắp nơi, chúng gây họa, ta cầu tình thay… Rồi cả những hài tử đó, nhỏ như vậy, nhỏ như vậy, chưa biết gì hết, nhỏ nhất mới có năm tuổi…”
Phương Khinh Trần rốt cuộc hơi nhướng mày.
Năm tuổi? Theo y biết, hoàng tôn nhỏ nhất của Tần vương, hình như một tuổi mà… Hừ hừ, hừ hừ, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm. Tên đần này, khẳng định lại lén lút làm chút việc ngốc rồi.
“Khinh Trần, đêm hôm đó, đại ca một mực trừng ta, mắt đỏ như máu. Y một mực cười, y nói ta giả thanh cao, giả nhân giả nghĩa. Y cười, y nói, rồi có một ngày, ta sẽ giống y. Bởi vì vị trí kia có loại ma lực đó, có thể biến người thành quỷ. Rồi có một ngày, ta sẽ biến thành y. Khinh Trần…”
Đầu y tựa lên vai Phương Khinh Trần, mùi rượu trong miệng phun lên tai Phương Khinh Trần: “Khinh Trần, ta đã thay đổi. Tương lai… Ta không biết mình sẽ còn thay đổi bao nhiêu… Nếu có một ngày, ta cảm thấy quyền lực uy vọng của A Hằng quá lớn, ta sẽ làm thế nào? Nếu có một ngày, ta cảm thấy những đồng bào ngày trước đó, quá thích kể công lao quá khứ, quá thích ra vẻ già dặn, hơn nữa trên tay họ lại đều nắm quân đội, ta lại sẽ làm gì? Khinh Trần, nếu có một ngày, ta nhìn những tông tộc thân nhân khác chẳng dễ dàng gì mới sống sót sau kiếp kia không vừa mắt… Vị trí kia, khiến ca ca hồi nhỏ chịu làm ngựa cho ta cưỡi, biến thành thà rằng hủy gia diệt quốc cũng phải giết chết ta, thế thì cuối cùng, ta rốt cuộc sẽ biến thành gì đây…”
Là mùi rượu, hay do hơi thở nóng rực, làm Phương Khinh Trần khô nóng mà phiền muộn, y một tay chế uyển mạch Tần Húc Phi, một tay đẩy ra ném đi, cuối cùng ném văng tên này!
Ngươi thích biến thành cái gì thì đi mà biến thành cái đó, liên quan ta cái rắm?
Tần Húc Phi bị y ném bay thẳng ra ngoài, thuận ý trở lại giữa không trung, nhẹ nhàng hạ xuống, còn thuận tay mò một bầu rượu nữa uống ba bốn hơi, nhưng thân thể đã không thể bảo trì được cân bằng, lui mấy bước, chung quy chẳng đứng nổi, dựa một gốc đại thụ phía sau, ngồi phịch xuống.
Phương Khinh Trần cúi đầu nhìn quần áo mình bị nôn bẩn, rất đỗi bực mình, tùy tay cởi ngoại bào bẩn, sắc mặt túc sát rảo bước bức qua. Đừng trách ta thừa ngươi say đòi mạng ngươi, cái thứ nhà ngươi, thật sự là uống không nên thân gì hết!
“Tần Húc Phi, ta chỉ cho ngươi là đồ đần thôi, ai biết ngươi uống say còn đa sầu đa cảm…”
“Đa sầu đa cảm à…”
Tần Húc Phi đã say đến chín phần, nói chuyện cũng ngọng, chỉ ngơ ngẩn nhìn Phương Khinh Trần cười: “Phương Khinh Trần, trên đời này, có bao nhiêu người, có thể giống ngươi? Ta trước kia vẫn cho rằng ta có thể so sánh với ngươi, mãi đến bây giờ, ta mới thật sự có thể minh bạch, ngươi đã trải qua những gì. So với ngươi, ta quả thật không bằng.”
Cái vớ vẩn gì đây, Phương Khinh Trần nhíu mày, đứng trước mặt y, trong mắt lóe lên ánh sáng ác ý: “Ngươi không chỉ yếu đuối ngu xuẩn, mà còn không hề có lòng tin với bản thân. Ngươi cảm thấy, mình nhất định sẽ thay đổi, phải không…”
“Họ không phải đều đã thay đổi sao?” Tần Húc Phi vẻ mặt ảm đạm, ngữ thanh trầm thấp.
“Ai?” Phương Khinh Trần lạnh lùng hỏi.
“Phụ hoàng từng yêu thương ta, huynh trưởng từng bảo hộ ta, Sở vương từng được ngươi bảo hộ yêu thương, từng…”
Tần Húc Phi đưa mắt, ngưng nhìn Phương Khinh Trần, trong ý say mê mông, dường như có thanh minh, có bi thống.
Ánh trăng trong vắt, sâu trong đôi mắt y, chiếu ra hoa quang lóng lánh khác thường.
“Còn có, nữ vương rất nhiều rất nhiều năm trước, rất tin tưởng Tương vương, nữ chủ rất nhiều rất nhiều năm trước thề phải bảo vệ trượng phu của nàng, anh hùng rất nhiều rất nhiều năm trước, nắm tay bằng hữu, nói giang sơn như thế ngươi và ta cùng hưởng, cuối cùng, họ đều đã thay đổi.”
Khi Tần Húc Phi nói đến hai chữ Sở vương, Phương Khinh Trần đã biến sắc, một chưởng liền bổ qua đây, song người nọ ngay trong chưởng phong gào thét, an tĩnh không hề nhúc nhích, đem
lời còn lại nói hết cả.
Phương Khinh Trần dựng chưởng như đao, ngừng bên gáy y, sắc mặt dưới ánh trăng trắng bệch như tuyết, bàn tay băng hàn, thanh âm cũng chỉ còn lạnh lẽo túc sát:
“Ngươi đang nói gì?”
Sắc mặt lạnh băng, ngữ thanh lạnh băng, đầu ngón tay lạnh băng, rồi cả trái tim khoảnh khắc này đột nhiên lạnh băng như sương tuyết.
Y biết?
Y lại biết?
Luân luân chuyển chuyển, bảy trăm năm thời gian trôi qua. Nhưng cuối cùng đã có người nhìn xuyên hết thảy ảo cảnh hư mê, nhìn thấy Phương Khinh Trần chân chính kia. Phương Khinh Trần ẩn giấu sau tất cả đại nghĩa lẫm liệt, tất cả chính trực vô tư, tất cả vì nước vì dân, tất cả lẫm liệt đảm đương kia, chân chính, như ác ma.
Thiên cơ như vậy, chưa bao giờ có người dò ra. Mà phàm nhân dò ra thiên cơ, lại được mấy ai có thể tránh thoát trời phạt?
Tai nghe sấm sét, thế nhưng Phương Khinh Trần không cảm thấy kinh sợ, hỗn loạn, hoặc là hoang mang. Hoặc giả, là một loại cảm xúc khác quá rõ ràng, quá kịch liệt, cho nên khiến y tạm thời quên mất hết thảy kinh sợ mê loạn.
Y chỉ dưới ánh trăng nhìn cố định người kia như vậy, mâu như sương tuyết, túc sát nghiêm nghị, ngón tay như sương tuyết, lạnh băng dừng ở chỗ yếu hại bên gáy người kia, trong lòng lại không gợn sóng, vô tư vô lự, khoảnh khắc này, dường như chỉ có trống rỗng.
Ngón tay đột nhiên dừng bên gáy kia làm Tần Húc Phi không vui mà nhíu mày không kiên nhẫn, không phải bởi vì yếu hại bị chế, mà chỉ là vì cảm giác lạnh giá kia khiến người khó chịu. Y hơi ngửa đầu, muốn tránh ra, ngón tay này lại như bóng với hình, vẫn chụp chặt chỗ mạch máu trên cổ y.
Tần Húc Phi tránh hai lần, không thể tránh được bèn thôi, lại chỉ thở dài khe khẽ, nở một nụ cười: “Ngươi đã nghe rõ, cần gì phải hỏi lại một lần.”
Phương Khinh Trần lạnh lùng nhìn y, ngón tay chầm chậm chụp xuống: “Thế thì, ngươi lại làm sao mà biết.”
Không có một chút biện bạch hoặc phân trần thừa thãi, y trực tiếp ngầm nhận chuyện khó tin nhất trên đời này, sau đó lạnh lùng truy hỏi.
Lần này, y thật sự động sát khí. Mạch cổ chịu lực làm Tần Húc Phi hô hấp hơi khó khăn, chỉ nhìn ánh mắt lãnh tĩnh cực độ của Phương Khinh Trần, mỗi một tấc da toàn thân, đều cảm giác được sát khí lẫm liệt rõ ràng, thấu xương mà vào kia.
Tần Húc Phi đã sớm không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy y chọc giận Phương Khinh Trần. Chỉ là trước kia, người này cho dù thật sự giận ra sắc, ra tay đánh, cũng không như giờ khắc này, lạnh băng đến mức khiến cả thiên địa đều chỉ còn khí túc sát.
Lần này, thật sự đã đụng nghịch lân của y, đâm vết thương của y, vạch việc riêng tư của y. Sau đó, thật sự có thể sẽ vì việc này mà tiễn tính mạng mình.
Song y lại không mảy may hối hận.
Y như cười mà không, như say mà không, nhìn Phương Khinh Trần, đưa tay chỉ chỉ tay Phương Khinh Trần đang hung tợn chụp chỗ yếu hại của mình kia.
Ta hiện tại cả thở cũng không được, còn làm sao ra tiếng mà đáp ngươi?
Dưới ánh trăng, sắc mặt Phương Khinh Trần vẫn trắng như sương tuyết.
Lạnh lùng nhìn y, rốt cuộc buông lỏng lực ngón tay từng chút.
Tần Húc Phi lại chỉ ngơ ngẩn nhìn nét mặt Phương Khinh Trần.
Loại trắng bệch không bình thường, không khỏe mạnh như vậy, tuyệt không phải chỉ bởi giật mình phẫn nộ. Người này, khi bốc đồng hủy diệt người khác, cũng đồng thời không chút lưu tình hủy hoại thân thể mình.
Trong gió đêm, thanh âm của y rốt cuộc đã có phiền muộn: “Khinh Trần, ngươi là bằng hữu của ta, ngươi là người ta cực kính trọng, cực quan tâm. Ta đã có tâm tư này, về chuyện của ngươi, tự nhiên đều sẽ nhìn trong mắt, ghi trong lòng. Chuyện từng phát sinh, tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký trên người trong lòng ngươi, năm rộng tháng dài, ngươi làm sao có thể vĩnh viễn không lộ sơ hở, không lưu dấu vết.”
Tiếng thở dài của Tần Húc Phi, cơ hồ nhỏ không thể nghe: “Khinh Trần, cho dù ngươi mạnh hơn, chung quy không phải đúc từ sắt từ đồng. Ngươi cũng phải yếu ớt, phải thất ý, ngươi cũng phải như ta, có thời điểm nhịn không được uống tràn để tiêu sầu. Những việc này, chỉ cần là có tâm với ngươi, thì làm sao có thể hoàn hoàn toàn toàn vô tri vô giác?”
Mấy đời lịch khắp, những người thân cận nhất chí ái nhất bên cạnh y đó, vậy mà chưa bao giờ dò biết sự thật. Rốt cuộc là trong bảy trăm năm mờ mịt này y chưa bao giờ có một lần yếu ớt, nửa lần mất khống chế, hay là… hay là…
Hay là kỳ thật, họ đều chưa từng dụng tâm.
Truyện convert hay :
Tam Gia, Phu Nhân Nàng Lại Kinh Diễm Toàn Cầu