Phương Khinh Trần mỉm cười, lẳng lặng chờ Liễu Hằng nói tiếp.
“Những lời đồn đãi bên ngoài đó, điện hạ tất nhiên không biết chuyện. Nhưng Phương hầu nhân vật ra sao, không có khả năng chưa từng nghe nói, vì sao có thể thờ ơ?”
Phương Khinh Trần cười thản nhiên: “Thứ đồn đãi thú vị như vậy, truyền nhiều chút cũng chẳng có gì là không tốt. Cuộc sống của mọi người đơn điệu vô thú như vậy, có thể thêm chút lạc thú cũng là việc hay.”
“Phương hầu không nghĩ cho danh dự của mình?”
“Danh dự?” Phương Khinh Trần ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi nghe trong một câu đồn đãi nào, nhắc tới ba chữ Phương Khinh Trần ta?”
Liễu Hằng chán nản. Đúng vậy, người thiên hạ chỉ biết truyền, Tần Húc Phi hảo nam phong, tham yên vui, khi quốc tang huynh tang, quốc gia hoang bại, vẫn cùng người dây dưa không rõ, còn nhà hoa phòng gấm cung phụng nam sủng, mặc người nọ thu nhận hối lộ của bá quan, tác oai tác quái, cũng không can thiệp…
Về phần nam sủng kia là ai, lại không tên không họ. Nếu như Phương Khinh Trần thật sự không biết xấu hổ mà không nhận, thì không phải cũng thật sự không thể nhận?
“Trong đồn đãi tuy không công khai nhắc tới ngài, nhưng chư tướng trong quân chúng ta, tất nhiên người người đều biết là ngài, ngay những quan viên đủ thông minh, tai mắt đủ linh thông đó, chỉ sợ cũng đã đoán ra thân phận của ngài.”
“Thế thì thế nào? Phàm đương sự không thừa nhận, nhất loạt đều là lời đồn. Ta lại không như Tần Húc Phi, thân phận của y bày rõ ra đó, sáng như đèn. Thân phận của ta chỉ là hàm hàm hồ hồ, thiểu số người lòng biết mà thôi, ai lại thật sự dám đứng ra lắm miệng vào thời điểm thế này?”
Phương Khinh Trần lại cười thản nhiên: “Người không hiểu chuyện, không biết là ta. Người hiểu chuyện, biết là ta rồi, lại có ai thật sự tin, ta là nam sủng của Tần Húc Phi.”
Liễu Hằng không nói gì. Đúng vậy, thân phận của Phương Khinh Trần không bại lộ, đồn đãi nhiều hơn, xấu cũng là thanh danh của Tần Húc Phi, chẳng liên quan đến y. Thân phận của Phương Khinh Trần bại lộ ra, với quyền uy tôn vinh của y, cái gọi là nam sủng lập tức sẽ không công tự phá, với bản thân Phương Khinh Trần, càng chẳng thể tổn thương mảy may. Tóm lại bất kể tính thế nào, đều là Tần Húc Phi bị hại.
“Chẳng trách Phương hầu mặc cho lời đồn này ngày càng hoang đường, cũng không thèm đếm xỉa. Thì ra lại là ôm tâm tư như thế.”
Phương Khinh Trần cười khẩy một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta lòng ôm mưu mô, vậy các ngươi thì sao? Người nào không phải khoanh tay đứng nhìn, cười hớn hở, chờ xem náo nhiệt, hận không thể cho lời đồn này truyền đến càng khó tin càng tốt. Những võ tướng biết thân phận của ta này, trong lòng lại được bao nhiêu hảo ý?”
Liễu Hằng cảm thấy có phần oan uổng. Tuy rằng trong tư tâm y quả thật cũng có tâm tư xem náo nhiệt, thậm chí vài bận bởi vì tò mò phản ứng của Tần Húc Phi sau khi biết chuyện mà suýt nữa nhịn không được đi đánh thức Tần Húc Phi. Nhưng trong số những người bỏ mặc lời đồn truyền đi khắp nơi, dường như không hề nên bao gồm y đâu.
“Rồi cả phụ thân ngươi trong đó, những quan văn tin tức hơi linh thông kia, những người này nên sớm đoán ra hoặc là hỏi dò ra thân phận của ta. Họ đã biết ta là ai, thì nên hiểu được, việc gọi là nam sủng, thuần là đồn đãi. Thế nhưng cũng chẳng thấy bất cứ một văn quan nào đứng ra cực lực bác bỏ tin đồn, tiến hành ngăn chặn. Vì sao?”
Liễu Hằng trong lòng buồn phiền. Các tướng lĩnh trong quân không can thiệp chuyện này, tất nhiên là bởi vì mọi người bên dưới đều coi Tần Húc Phi là người cực thân cận, cho nên khó tránh khỏi hơi có tâm tư đùa dai xem náo nhiệt. Đây cố nhiên là chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại tuyệt không có ác ý gì.
Nhưng những quan văn đó, biết chuyện mà không làm gì, lại chỉ có thể chứng minh rằng những người ngại bởi tình thế, không thể không chấp nhận Tần Húc Phi trở thành quân chủ này, trong tư tâm thủy chung không thể kiến lập sự trung thành chân chính với y, bởi vậy cũng sẽ không có loại nhiệt tình và dũng khí thay y giữ gìn thanh danh đó.
Về phần những người đối với loại đồn đãi sẽ ảnh hưởng thanh danh Tần Húc Phi, chẳng những bỏ mặc, thậm chí âm thầm trợ giúp kia…
“Ngài mặc kệ lời đồn, có phải là muốn mượn đây nhắc nhở chúng ta, chú ý bá quan nhiều hơn, đừng tưởng rằng đại cục đã định là buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần mượn sự kiện đồn đãi lần này, điều tra phẩm hạnh bá quan nhiều hơn, cùng xuất xứ của một số lời đồn đãi quá đáng, cũng có thể tra ra rất nhiều người lòng ôm hai ý, cho dù trước mắt không tiện xử trí, trong lòng đã nắm, tương lai cũng có thể phòng bị?”
Phương Khinh Trần biếng nhác nói: “Những điều này đều là bản thân ngươi nói, không liên quan đến ta.”
Liễu Hằng kinh ngạc nhìn y, hồi lâu không nói. Phương Khinh Trần hơi sốt ruột: “Ngươi lén lút tới tìm ta, chung quy không đến mức là muốn hỏi ta mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi này.”
Liễu Hằng rốt cuộc thở một tiếng rõ dài: “Phương Khinh Trần, ngài rốt cuộc là người như thế nào? Từng lần, ngài luôn như vậy, không hề đếm xỉa, hoàn toàn không thèm để ý mà thay điện hạ làm rất nhiều chuyện, rồi lại luôn không thừa nhận. Có phải ngài cũng có thể xúi giục trù tính, cuốn rất nhiều người vào chiến loạn, khiến binh họa liên miên, đất cằn ngàn dặm, sau đó lại vẫn là như vậy, không hề đếm xỉa, hoàn toàn không thèm để ý, như thể hết thảy đều chưa từng xảy ra.”
Bên môi Phương Khinh Trần cực chậm rãi tràn ra ý cười nhàn nhạt, đưa mắt, trong ánh mắt cũng mang theo nét cười, nhìn Liễu Hằng: “Ta cũng thế, Tần Húc Phi cũng thế, thậm chí cũng bao gồm ngươi. Thân phận địa vị, quyền lực chức trách của chúng ta, đã định trước chúng ta trong lúc trở tay, đều ảnh hưởng sinh tử tồn vong của vô số người nắm trong tay. Chuyện đẩy rất nhiều người xuống địa ngục, chúng ta đều đã làm, mà về sau, e rằng còn tiếp tục làm
nữa. Liễu Hằng, chẳng lẽ ngươi lại cho rằng, ngươi hoặc là Tần Húc Phi, trong sạch hơn ta?”
Liễu Hằng ảm đạm: “Ngài nói không sai. Chúng ta chẳng ai trong sạch gì. Nhưng ta là người Tần, đất đai bách tính Tần quốc, ta từng thề phải bảo hộ, những tướng sĩ ngã trên chiến trường đó, mỗi một vị đều là đồng chí của ta. Cho nên tuy rằng ta cũng không trong sạch, thậm chí ta còn từng đắc lợi từ đó, thế nhưng ta cuối cùng vẫn muốn hỏi ngài một câu…”
Y chú mục nhìn Phương Khinh Trần.
“Là ngài, đúng không?”
Phương Khinh Trần cả lông mi cũng không nhúc nhích: “Ngươi đã đến hỏi ta, chắc hẳn là đã hoàn toàn xác định.”
“Phải. Chỉ cần còn một chút không xác định, ta sẽ không đề cập một chữ với ngài. Ta và Tần quốc đều không thể gánh vác phẫn nộ của ngài, điện hạ càng không muốn ngài phải chịu bất cứ oan uổng ủy khuất gì.”
“Đã đều xác định cả, tại sao còn phải phí lời lẽ tới hỏi ta?” Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Muốn hiên ngang lẫm liệt chỉ trích ta? Hay là muốn đầy lòng bị lừa thống khổ mà tới hỏi ta rằng vì sao?”
Liễu Hằng lẳng lặng đứng một hồi, rốt cuộc thở dài một tiếng.
“Phương hầu… Hết thảy ngài làm đều là vì Sở quốc. Nếu nói người Tần ta đây có thể bởi vậy mà chỉ trích gì thì thật là buồn cười. Ngài là vì quốc gia của mình mà cố gắng, chính như chúng ta vì quốc gia của bản thân chúng ta mà cố gắng vậy. Càng không cần nói, ngài không hề sau khi bày tốt cạm bẫy, liền ngồi yên xem kịch vui.”
Vẻ mặt y dần dần cô đơn: “Hết lần này đến lần khác, ngài giúp chúng ta nhiều như vậy, lại chưa bao giờ kể công. Ngài không chỉ từng cứu điện hạ, cứu mọi người, thậm chí ở rất nhiều chỗ rất nhỏ, ngài cũng đều cho chúng ta rất nhiều chỉ điểm. Rất nhiều chuyện, chúng ta không nghĩ tới, ngài đã cân nhắc tới, luôn dùng phương thức của mình để dẫn dắt chúng ta đi lý giải tỉnh ngộ. Không có ngài, Tần quốc hiện tại chẳng biết…”
Y ngừng một chút, mới có thể nói tiếp: “Nếu ta có thể chỉ coi ngài là Sở quốc Phương hầu thì tốt biết mấy! Như vậy ta sẽ chỉ nhận tình của ngài, sẽ chỉ cảm tạ ngài, cảm tạ lúc nắm chắc thắng lợi, vẫn thả cho ta một con đường sống.”
Liễu Hằng cười bi thảm. “Nhưng ta không thể. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đối với ta mà nói, ngài là Phương hầu của Sở quốc, ngài càng là Phương Khinh Trần, mà ta vẫn là một người Tần. Khi cả Tần quốc, ngàn dặm giang sơn, vô số quân dân, đều bị ngài đùa bỡn trong tay, ta lại đang là bạn với ngài. Ta không thể không giận, không thể không đau, ta cũng không thể tâm bình khí hòa tiếp nhận hết thảy. Biết những điều này rồi, trong lòng ta đã khổ sở như thiêu như đốt, huống chi điện hạ…”
“Nếu y yếu ớt đến mức cả chân tướng của sự thật cũng không thể đối mặt, thế thì ngươi đừng trông mong loại người này sau khi làm Hoàng đế, còn có thể cứu vãn quốc gia nguy nan đổ nát này.” Phương Khinh Trần thanh âm lạnh băng, kiên quyết ngắt lời Liễu Hằng.
Liễu Hằng cười chua xót, thở dài một tiếng.
“Thôi, ta vốn đã chẳng cãi lại ngài. Ta đến đây, cũng không phải vì chỉ trích ngài, hoặc là tranh biện đạo lý gì. Ta chỉ đến cho ngài biết, ta đã biết, hơn nữa ta sẽ lập tức vào cung, đem tất cả kết quả điều tra, báo cho điện hạ.”
Phương Khinh Trần trái lại ngẩn ra: “Ngươi còn chưa cho y biết, lại chạy tới nói với ta? Ẩn mật này, ngươi tuyệt đối chưa từng nói với người thứ hai, đúng không?”
Liễu Hằng thở dài. Hiện tại Tần quốc cục diện thế này, đâu còn khí lực đi liều mạng đánh nhau, tranh thị phi đúng sai với Sở quốc. Với tâm tình Tần Húc Phi hiện tại, y đâu còn có thể để những người Tần quốc khác biết được sự thật, lại đến bức bách Tần Húc Phi.
Loại sự tình này… Không bảo mật, còn có thể thế nào?
“Nói cách khác, hiện tại chỉ có mình ngươi biết sự thật, mà ngươi nhất định cũng đã đem hết toàn lực tiêu diệt dấu vết, tất cả những nhân chứng sống ngươi truy tra được, đều đã bị ngươi diệt khẩu.”
Phương Khinh Trần cười thật lãnh khốc: “Cho nên, chỉ cần ngươi chết, Tần Húc Phi sẽ vĩnh viễn không biết chân tướng. Cho dù trong lòng y có thể đoán bảy tám phần, nhưng chính như lời ngươi nói, chỉ cần có một chút không xác định, y sẽ không hỏi tội ta, dưới bất cứ tình huống nào, y đều không chịu mạo hiểm, để ta chịu chút oan khuất hiểu lầm.”
Phương Khinh Trần chậm rãi đứng dậy, từng bước bức sát Liễu Hằng, giọng điệu tuy rằng nhạt nhẽo, mặt mày lại ẩn ẩn có chút dữ tợn.
Liễu Hằng nhìn y có phần buồn tẻ: “Ngài căn bản sẽ không giết ta, cần gì phải dọa ta.”
Phương Khinh Trần ngạc nhiên hậm hực. Ngươi biết bí mật lớn như vậy của ta, ta dựa vào cái gì mà không giết ngươi. Ta với ngươi rất có giao tình sao?
Truyện convert hay :
Mỹ Nữ Tổng Tài Mạnh Nhất Cao Thủ