Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Xin Xem Tim Thần


trước sau

Sở Nhược Hồng cả kinh, trực tiếp từ trên ngự tọa đứng bật dậy.

Phương Khinh Trần lại không hề ngẩng đầu nhìn hắn, mà cung cung kính kính theo đạo quân thần, dập đầu với hắn. Tiếng nhỏ to nghị luận từ bá quan bốn phía lại truyền đến, nhưng Phương Khinh Trần cả khóe mắt cũng không hề lướt qua hai bên.

Sở Nhược Hồng bỗng thấy hoảng sợ: “Khinh Trần…”

“Vi thần về sau không thể dốc sức vì bệ hạ nữa, xin Thánh thượng bảo trọng nhiều hơn.”

Sở Nhược Hồng ngay cả tim cũng đã lạnh toát: “Khinh Trần, ngươi đừng nói như vậy, chỉ là tạm thời làm an tâm bá quan, ngươi vẫn là Trấn quốc hầu trẫm tín nhiệm nhất, ngươi…”

Phương Khinh Trần mỉm cười ngước nhìn quân vương cao cao tại thượng kia, chầm chậm đưa hai tay lên: “Hoàng thượng, ngài cho người tháo bội kiếm của thần, lại quên mất, đôi tay này của thần, xuyên vàng nứt đá như thường, có kiếm hay không đều không quan trọng.”

Sở Nhược Hồng chấn động toàn thân, lộ ra vẻ kinh sợ, không cầm được lòng lùi về một bước, lại quên mất phía sau là ngự tọa, thân thể mất cân bằng ngã ngồi xuống.

Chúng thần cũng đều lộ vẻ kinh sợ, nhao nhao lui ra sau.

Sở Lương quát to: “Người tới.”

Sở Nhược Hồng đại biến sắc mặt, cả kinh nói: “Không được…”

Nhưng mở miệng đã muộn, dưới hiên, sau cột bỗng nhảy ra hơn mười võ sĩ, ngoài điện cũng có quân sĩ như thủy triều ào đến.

Sở Nhược Hồng mặt như tro tàn, xong rồi, cứ thế này thì Phương Khinh Trần sao còn chịu tha thứ cho hắn.

Nhưng Phương Khinh Trần cả đầu cũng không hề quay lại, mũi nhọn lạnh lẽo khắp điện, y nhìn như không thấy, vẫn mỉm cười nhìn Sở Nhược Hồng: “Chuyện thông địch đó, vốn không phải ngôn ngữ có thể biện bạch, Hoàng thượng…”

Y ngưng mắt nhìn thiếu niên Hoàng đế y một lòng bảo hộ, một ý dạy dỗ, một tay phù trợ, ánh mắt ôn nhu vô cùng: “Hoàng thượng, xin xem tim thần.”

Y đưa tay, cắm xuống, máu tươi.

Khắp điện huyên náo, văn võ bá quan không ai không kinh tuyệt biến sắc, ngay cả quân sĩ võ dũng liên can cũng người người sắc mặt tái nhợt, mỗi kẻ lộ vẻ không dám tin.

Mà tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của thiếu niên Hoàng đế đã vang lên: “Đừng mà, Khinh Trần…”

Nhưng mà thanh âm của hắn tuyệt không thể nhanh hơn động tác của Phương Khinh Trần, mười ngón tay Phương Khinh Trần, xuyên vàng nứt đá, cứ thế xé toang lồng ngực mình.

Trên mặt y không có vẻ đau đớn, vẫn là nhất phái ấm áp, ánh mắt ôn nhu như nước, nóng rực như lửa cứ thế bình tĩnh nhìn Hoàng đế sắc mặt không còn chút máu.

Y đưa tay, phảng phất không hề biết đau, xé toang máu thịt lồng ngực ra hai bên.

Máu tươi như suối, bốn phía đã có người nhũn chân ngã ngồi, cũng có người không chịu được cảnh tượng thê lương như vậy mà té xỉu.

Sở Nhược Hồng phát ra tiếng kêu thảm không giống tiếng người, bổ về phía Phương Khinh Trần, cả ngự án bị hắn lật tung, hắn hoàn toàn mất đi lý trí bổ xuống, từ thềm ngự cao cao lăn xuống, bất chấp trên người đã bị bao nhiêu thương, nhất thời giãy giụa không thể đứng dậy, kêu thảm bò về phía Phương Khinh Trần.

“Khinh Trần, xin ngươi, đừng…”

Phương Khinh Trần chỉ ngưng mắt nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa như vậy, kiên trì không thể dao động như vậy.

Thiếu niên Hoàng đế kinh hoàng trừng mắt, trơ mắt nhìn Phương Khinh Trần ngay trước mặt hắn, tay hướng vào lồng ngực bị xé rách kia, hướng về trái tim đỏ tươi đang đập kia.

Hắn thét lên, lại chẳng nghe thấy thanh âm của chính mình, hắn vùng vẫy, lại không cách nào đứng dậy bổ đến y, hắn liều mạng bò qua, liều mạng vươn tay về phía y.

Nhưng Phương Khinh Trần đã nhắm mắt, thân thể đang quỳ lắc lư, vô trợ ngã xuống, bàn tay thò vào ngực đã kéo ra, lòng bàn tay đỏ thắm, khiến tất cả thần tử trên điện đều không dám nhìn thẳng.

Khoảnh khắc đó, y đã chết. Y bứt xuống trái tim mình, nhưng sau khi mất đi trái tim, vẫn có thể vươn tay, dâng lên quân vương của y, sau khi y chết, thân thể y dường như vẫn còn nhớ được ý chí của chủ nhân vào khoảnh khắc cuối cùng kia, hoàn thành động tác này.

Sở Nhược Hồng vừa vặn giơ tay, muốn kéo góc áo Phương Khinh Trần, muốn quỳ xuống cầu xin y, nhưng mà đầu ngón tay hắn tiếp xúc đến lại là một trái tim vốn phải đập trong thân thể ấm áp của người nọ.

Sau đó, hắn kêu lên thảm thiết, tay chân cùng dùng để bò sang bên, sắc mặt bi thảm kinh hoảng tột cùng, hắn liều mạng chạy sang bên, ra sức muốn cách trái tim hoàn toàn hiến dâng cho hắn đó xa một chút.

Sở Lương nỗ lực trấn định cảm xúc. Ai có thể ngờ được, tính khí Phương Khinh Trần lại quyết liệt như thế? Bất quá, như vậy cũng tốt, đỡ cho họ bao nhiêu phiền toái.

Hắn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới hạ lệnh: “Phương Khinh Trần trước ngự đại bất kính, tội không thể tha, lôi thi thể ra ngoài cho ta.”

“Không ai được phép chạm vào y.” Thanh âm sắc bén, hận ý vô cùng, khiến các quân sĩ nhao nhao lui lại.

Sở Nhược Hồng vốn liều mạng bò sang bên rốt cuộc lảo đảo đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu bổ qua, một tay đoạt kiếm trong tay một cấm vệ, tiện tay vung lên, cấm vệ này kêu thảm một tiếng, đương trường chết ngay.

Những cấm vệ khác vội lui ra sau.

Sở Nhược Hồng lảo đảo đi về phía Phương Khinh Trần vừa ngã xuống mà chết. Đôi mắt ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt Phương Khinh Trần chẳng bao giờ còn mỉm cười với mình nữa.

Khinh Trần chết rồi!

Hắn từng bước hướng đến người sẽ không bao giờ đứng dậy ôm hắn nữa, người từng ở dưới ánh dương mỉm cười với hắn kia đã chết rồi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Khinh Trần chết rồi!

Hắn nhìn trừng trừng đôi tay sẽ không bao giờ che chở hắn nữa, y chết rồi, Khinh Trần, đôi tay từng vô số lần bảo vệ hắn đã moi tim mình đưa đến trước mặt hắn. Khoảnh khắc cuối cùng, vẫn mỉm cười với hắn, vẫn ôn nhu nhìn hắn, vẫn không hề oán hận, chỉ có bao dung.

Khinh Trần chết rồi, trên thế giới này, từ đây không còn Phương Khinh Trần nữa.

Hắn kêu lên thảm thiết, chừng như đã phát điên, hai tay cầm kiếm liều mạng khua khắp bốn phía: “Không được chạm vào y, toàn là các ngươi không tốt, các ngươi hại chết y, không ai được phép đụng vào y.”

Mọi người đều bị sự điên cuồng của Hoàng đế dọa sợ, thậm chí không hề chú ý đến ngoài điện vang lên tiếng đánh nhau.

“Các ngươi đã giết Phương hầu?” Triệu Vĩnh Liệt toàn thân vấy máu xông vào điện.

Sau mấy phiên tranh chấp, Kỷ Phi rốt cuộc giúp Triệu Vĩnh Liệt lẻn vào hoàng cung, rình phục ở ngoài điện, chứng kiến đám võ sĩ nhảy vào điện, trong lòng Triệu Vĩnh Liệt bừng bừng lửa giận, liều mạng xông vào. Cũng may đại bộ phận Cấm quân đã tụ tập trong điện, lực lượng cản trở hắn không lớn, để hắn trực tiếp lao vào điện. Vừa nhìn đã thấy tử trạng của Phương Khinh Trần, chỉ cảm thấy lòng đầy lửa hận, trực tiếp đốt cháy cả người “Các ngươi đã giết Phương hầu? Các ngươi còn moi tim y?”

“Khinh Trần, đừng náo loạn nữa, đứng dậy nào, Khinh Trần…” Sở Nhược Hồng cẩn thận quỳ trên người Phương Khinh Trần, cẩn thận kéo vạt áo y, thanh âm bi thương như đứa trẻ vô trợ “Khinh Trần, ngươi đang đùa với ta, đúng không? Ngươi đừng giận ta mà, hồi nhỏ, bất kể ta càn quấy gây họa thế nào, ngươi đều không trách ta, Khinh Trần, ngươi đừng giận ta… ta sai rồi… ta nhận sai, ngươi đừng tức giận, ngươi đừng dỗi mà, ta không cần ngươi lấy cái chết chứng minh, ta không cần ngươi moi tim để toàn tiết, Khinh Trần, ngươi hãy tha thứ cho ta…”

Thanh âm của hắn từ rất nhỏ dần chuyển thành the thé, từ ai khẩn dần hóa điên cuồng.

Triệu Vĩnh Liệt rốt cuộc minh bạch, kinh ngạc nhìn thi thể Phương Khinh Trần, bỗng nhiên toàn thân run rẩy.

“Vĩnh Liệt, đừng hiểu lầm, ta không phải người tốt đâu? Ta kỳ thật cực kỳ tự tư tự lợi, cả ngày ngóng trông người khác tốt với mình, ngóng trông người khác xem mình là người quan trọng nhất. Chỉ cần có người chịu toàn tâm toàn ý tốt với ta, ta sẵn lòng giao hết thảy cho y, chết vì y cũng cam nguyện, thế nhưng, nếu có người phụ ta thương ta, ta tất hồi báo gấp trăm ngàn lần, khiến y cả đời thống khổ không hiểu, sống không bằng chết. Vĩnh Liệt, ta không phải người tốt.”

Phương hầu, tôi hiểu rồi.

Hắn chợt ngửa mặt cười dài: “Phương hầu, ngài một đời anh hùng, lại bị Hoàng đế ngài toàn tâm toàn ý, sẵn lòng vứt bỏ tất cả để bảo vệ hại chết?”

Sở Nhược Hồng run rẩy như lá rụng trong gió: “Ta không có hại Khinh Trần, ta sẽ không hại Khinh Trần, ngươi nói bậy, ngươi vu oan ta…”

“Ngươi không hại y? Là ai sợ y nắm giữ quân quyền, không đếm xỉa tiền tuyến căng thẳng điều y về kinh, là ai sợ y quyền thế quá lớn, cho nên vu y tội phản quốc, là ai sợ y võ công quá cao, lén phục võ sĩ, muốn tính mạng y…”

“Không phải, không phải, không phải như vậy…”

Sở Nhược Hồng thét lên the thé.

Triệu Vĩnh Liệt liên tục cười lạnh: “Y có hôm nay, toàn là ngươi tạo thành, nếu không
phải ngươi phong cho y tước vị cao nhất, sẽ không khiến y trở thành đối tượng oán hận của mọi người, y biết rõ như thế nhưng vẫn thụ phong, chính vì muốn có thân phận để có thể giúp ngươi lý chính. Y biết rõ sẽ bị người chê trách, vẫn nhận quân quyền toàn quốc, chính vì muốn bảo vệ vĩnh viễn đế vị của ngươi, y chưởng chính nhiều năm, nhưng chưa từng bồi dưỡng một thân tín vây cánh, đến nỗi y vừa rời kinh, cả triều thần tử đồng thời công kích, y làm sao không biết như thế, lại vẫn cố ý rời khỏi kinh thành, cố ý hoàn toàn giao ra chính quyền, để ngươi có thể nắm trong tay hết thảy mà không bị bất cứ cản trở nào. Y biết rõ ngươi triệu y về kinh không có ý tốt, lại vẫn không chịu lung lay uy tín của ngươi, một mình về kinh. Ngươi có biết, y đã sớm biết được tin tức trong kinh, biết ngươi tất sẽ phụ y hại y, lại tại quân doanh bận rộn mấy ngày mấy đêm, không ngủ không nghỉ, hội kiến tất cả tướng lĩnh, yêu cầu họ phải thề bất luận kinh thành xảy ra chuyện gì, đều phải trung với Hoàng thượng. Y cùng chư tướng trù tính việc kháng địch, bảo đảm sau khi y rời quân doanh, sẽ không để người Tần chiếm tiện nghi. Y viết thư cho mỗi tướng lĩnh y đề bạt, không phải vì bảo vệ bản thân, mà là trong thư cầu họ, bất kể y xảy ra chuyện gì, cũng không được báo thù, cũng phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ cẩu Hoàng đế ngươi. Tạo phản, phản quốc, nực cười, y tay nắm mấy chục vạn đại quân, vừa động tâm ý là có thể cướp đi thiên hạ của ngươi, y nếu thật có tâm mưu phản, nào dung được ngươi lăng nhục y như vậy…”

Hắn khản tiếng chỉ Sở Nhược Hồng mà mắng to.

Sở Nhược Hồng lúc đầu còn kêu gào lắc đầu, ra sức bịt tai không chịu nghe, nhưng cuối cùng lại vẫn buông tay, sắc mặt tái nhợt thê thảm như quỷ, ánh mắt thê lương như một du hồn, nghe Triệu Vĩnh Liệt từng câu nói tiếp.

Cuối cùng hắn gật đầu: “Là ta không tốt, là ta hại Khinh Trần.”

Sau đó, hắn cất tiếng cười to: “Là ta, hại Khinh Trần…”

Tiếng cười khản đặc là thế, tiếng hô lạc cả giọng là thế: “Ta đã hại chết Khinh Trần, ta đã hại chết Khinh Trần.”

Máu tươi từ miệng hắn trào ra, rốt cuộc không thể ngừng, hắn nôn ra từng búng máu, lại vẫn không quên vung kiếm bức chúng thần tử muốn đến dìu hắn, gục bên cạnh Phương Khinh Trần, dùng một tay không cầm kiếm ôm y.

“Khinh Trần, ta sai rồi, Khinh Trần, đừng giận ta, chúng ta bắt đầu lại, được không, Khinh Trần, ta sai rồi, ta sẽ không nghi kỵ ngươi nữa, ta nhất định toàn tâm toàn ý tín nhiệm ngươi, Khinh Trần, ta không bao giờ bắt ngươi dùng cái chết chứng minh nữa, ta không cần ngươi moi tim chứng tỏ sự trong sạch, Khinh Trần, chúng ta bắt đầu lại đi.”

Hắn kêu lên the thé, máu nôn ra từ miệng, chảy lên lồng ngực đầm đìa máu tươi của Phương Khinh Trần. Hắn buông kiếm, đi nhặt tim Phương Khinh Trần, cẩn thận bỏ vào lồng ngực Phương Khinh Trần, hắn ôm Phương Khinh Trần, hệt như hài tử vô trợ nhiều năm trước kia, lẩm bẩm gọi: “Khinh Trần, chúng ta bắt đầu lại đi.”

Hai tay hắn đã đẫm máu tươi, bên mép đã đầy máu tươi, khóe mắt đã đầy máu tươi, mà hắn chỉ chốc lát mỉm cười, chốc lát khóc thảm: “Khinh Trần, chúng ta bắt đầu lại đi.”

Triệu Vĩnh Liệt lẳng lặng nhìn một màn này, mỉm cười, Phương hầu, đây là nguyện vọng của ngài nhỉ, mạt tướng cũng coi như đã giúp ngài một chút nhỉ.

“Vĩnh Liệt, ta không phải người tốt, thật sự.”

“Đúng vậy, hóa ra ngài thật sự không phải người tốt, bất quá, có gì hệ trọng? Cười dạy kẻ thô kệch này thuật binh pháp chiến trận chính là ngài, cười lao vào trùng vây, thân trúng mấy tên cứu kẻ mãng phu này ra chính là ngài, khi cao hứng cùng chúng tôi uống mỹ tửu chính là ngài, lúc bi thương ở bên cạnh tôi say rượu nói bừa chính là ngài, Phương hầu, ngài không phải người tốt, lại có gì hệ trọng.”

Sở Lương đã đưa tay chỉ Triệu Vĩnh Liệt: “Người tới, bắt hắn lại.”

Triệu Vĩnh Liệt cao giọng cười to: “Phương hầu, chậm một bước, chờ lão Triệu này một chút.” Đưa tay, cương đao cắt hướng cần cổ.

“Nếu ta lựa chọn nghĩa khí của các ngươi, ta sẽ không gặp phải bội phản, sẽ không bị vứt bỏ, sẽ không bị thương tổn, đúng không? Nhưng mà, ta chọn Hoàng đế, cho nên nhất định phải bị vứt bỏ.”

Phương hầu, nếu như ngài chọn là những huynh đệ có thể đồng sinh cộng tử chúng tôi thì tốt biết mấy, tại sao người ngài lựa chọn giao phó hết thảy, lựa chọn toàn tâm toàn ý bảo hộ, là Hoàng đế, tại sao.

Gáy chợt đau nhói, Triệu Vĩnh Liệt thở dài một tiếng nhẹ không thể nghe rồi ngã xuống.

Đối với hết thảy, Sở Nhược Hồng hoàn toàn không chú ý, cho dù có thấy cũng sẽ không hiểu, cho dù nhìn đến, đầu óc cũng sẽ không tiếp nhận những việc này.

Hắn chỉ biết phải ôm người quan trọng nhất trong sinh mệnh này, không bao giờ được buông ra nữa, hắn chỉ biết phải từng tiếng từng tiếng gọi tên y, khẩn cầu, y sẽ trở về.

“Khinh Trần, Khinh Trần, chúng ta bắt đầu một lần nữa, Khinh Trần, ta sai rồi.”

Rất nhiều rất nhiều năm trước, một đứa trẻ, dưới gốc liễu bên hồ, trông thấy một thiếu niên tướng quân oai hùng. Khi đó ánh dương xán lạn như vậy, nhưng vẻ tươi cười bên môi đại ca ca ấy còn xán lạn hơn ánh dương.

“Khinh Trần, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta, phải không?”

“Vâng, điện hạ.”

“Khinh Trần, đừng đi, ta sợ.”

“Nhược Hồng, ta sẽ mãi bảo vệ ngài, có ta ở đây, ngài không cần sợ hãi chuyện gì?”

“Khinh Trần, ta xin lỗi, ta lại gây họa, hại ngươi bị hoàng huynh mắng. Ngươi đừng giận ta nha.”

“Tiểu điện hạ của ta, Khinh Trần sẽ vĩnh viễn không giận ngài.”

“Khinh Trần, ngươi làm tướng quân trăm năm, ta làm Hoàng đế trăm năm, chúng ta mãi bên nhau, được không.”

“Được.”

Sở Nhược Hồng khe khẽ cười rộ, tốt biết mấy, những năm tháng tốt đẹp ấy. Tại sao hắn lại quên mất, tại sao hắn lại không tin Khinh Trần của hắn.

“Khinh Trần, ta sai rồi, ngươi đừng giận ta, được không?”

Khinh Trần từng nói sẽ vĩnh viễn không giận ta, cho nên, Khinh Trần, ngươi nhất định sẽ đứng dậy mỉm cười với ta.

“Khinh Trần, ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, Khinh Trần chúng ta bắt đầu lại đi.”

Hắn cứ lẩm bẩm tới lui, người đến lại đi bên cạnh, bao nhiêu kẻ ở bên hô hoán, hắn không nghe thấy. Đừng có ồn, Khinh Trần sẽ không nghe thấy ta đang gọi y.

Bao nhiêu người muốn kéo hắn, hắn cầm kiếm khua loạn, có người kêu thảm, có người máu tươi tung tóe, thế thì có gì hệ trọng, chúng đều là kẻ xấu. Khinh Trần, về sau ta sẽ không để ý đến chúng nữa, ngươi đừng giận, quay về đi. Các ngươi thật là, tại sao luôn không buông tha cho ta, các ngươi không cho ta gọi Khinh Trần, Khinh Trần sẽ thật sự giận ta, sẽ không về nữa.

Khinh Trần, quay về đi, ta sai rồi, để chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.

Truyện convert hay : Đan Đạo Tông Sư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện