Ánh nắng của mặt trời gay gắt chiếu xuống, thông qua những lùm cây um tùm vào chiếu rọi một căn phòng hơi âm u. Đương nhiên, vì rèm đang che và đèn thì chưa mở, âm u là đương nhiên.
Trên chiếc giường kingsize có một thiêu nữ đang nằm, mái tóc bạch kim xám xõa tung ra, vài sợi rơi trên gương mặt đẹp tới hoa liễu thất sắc của cô gái. Hàng mi con vút như cánh bướm, đôi môi ko son tự đỏ, ko điểm tự chu đang lẩm bẩm một cái gì đó.
" Đệt!... Đi đâu cũng... gặp nam chủ hoài... "
Một lần vỗ cánh sai nhịp của bướm có thể gây giông bão.
Một cây kem có thể đánh mất đời trai của một người. ( T/g : Ai coi Boku no Pico chắc chắn biết. ).
Và chỉ một câu nói đơn giản như vậy có thể vứt sọt toàn bộ hình tượng vất vả gầy dựng.
Mà, nữ chính ko quan trọng hình tượng đâu. Bởi vì câu cô thường nói với mọi người đã chứng minh tất cả.
" Hình tượng là cái gì vậy? Ăn được ko? "
Ko biết bao nhiêu người đã hộc máu chỉ vì câu nói này.
" Reeengg!! Reeenggg!! "
Chuông đồng hồ kêu như cháy nhà rồi, vậy mà con heo lười nào đó vẫn cứ nằm ì ra đó. Ahh. Ta sẽ ko nói con heo đó là Lạc Y Băng - nữ chính của chúng ta đâu nha ~. ^^
" Bốp! Rầm!! "
Và đây là kết cục của một đứa hay đập đồng hồ phải chịu. Đầu đập xuống nền nhà, hai chân chổng lên trời như trồng chuối, lấy chỗ chống là bụng tựa thành giường mà giữ nguyên tư thế đó.
Lát sau, Lạc Y Băng mới lồm cồm bò dậy, gãi đầu và đứng lên bước vào nhà vệ sinh tự xử. Bộ dạng đó, ai tin nổi đây là một tiểu thư được nuôi dạy của một gia tộc uy quyền chứ.
Cô đi tới bên chiếc giường đáng yêu của mình, ngồi xuống và bắt đầu nghĩ ngợi đủ các chuyện.
Chuyện hôm qua... tựa như một giấc mơ vậy... Tịch Tịnh Cung.... Phạm Lam Anh... Vân Thiên Phong.... Nam Cung Lam Thần.... Bắc Cung Dạ Hàn... Đông Cung Lạc Trần.......
Một đàn nam chính!!!
Móa nó!! Cái tổ chức nhìn sơ qua thôi mà một mớ nam chủ nam phụ rồi, lục hết thành viên ra chắc thành cái hậu cung nữ chính luôn quá. Bây giờ cái cảnh mỗi ngày sống cùng đàn " phi tần " đó cứ ám ảnh trong đầu cô suốt ngày.
Mà thôi, tới đâu hay tới đó. Nếu có thể, cô sẽ dùng tài hoạt ngôn của cô để đàm phán. Còn ko thì... bất quá nhào vô quýnh lộn thôi. Thập hệ nguyên tố của cô cũng ko phải chỉ để chưng cho đẹp. Tịch Tịnh Cung của cô vẫn còn sống rành rành ra đấy. Ám Nguyệt Chi Giới còn đang nằm trong cơ thể cô đây. Tính ra cô cũng sẽ ko thiệt thòi mấy nếu 2 bên xáp lá cà.
Nghĩ tới đây Lạc Y Băng lại hơi trầm ngâm...
Ám Nguyệt Chi Giới....
Nó chính là thứ tồn tại ngay bên trong cơ thể cô vừa mới bộc phát lúc cô đeo sợi dây chuyền kim cương lam. Nghĩ cũng lạ, sợi dây từ lúc đó lại biến ra rất nhiều hình dạng tùy sở thích của cô. Ko thể ko nói, nó thật sự tiện lợi.
Ám Nguyệt Chi Giới, vật cũng như tên, một thế giới riêng biệt tồn tại trong linh hồn, trong cơ thể cô và tên nó là Ám Nguyệt, thế thôi.
Nhưng... cái cảm giác quen thuộc đến kì lạ này... tại sao chứ? Vì nó là một phần của cô? Ko... cô cũng từng nghĩ đến trường hợp này nhưng rồi lại bác bỏ ngay lập tức. Ko phải cảm giác đó.... nó rất khác biệt... Tựa như... từ kiếp trước?..
Thôi thôi thôi!!! Ko nghĩ nữa, càng nghĩ càng ê não buốt cả hàm. Ông bà ta thường nói : " Có thể hại não người khác, nhưng đừng bao giờ chơi ngu đi hại não chính mình. ". Phận con cháu, phải biết nghe theo người đi trước.
Ừm ừm. Lạc Y Băng rất thoải mái gật gù tán thành suy