Lạc Y Băng dùng đôi mắt màu buồn của mình nhìn thẳng vào bọn họ, không đau đớn, không quỵ lụy, linh hồn kia xin được phép buông mọi thứ xuống. Đúng, chỉ khi bỏ được, hạnh phúc mới lần nữa tìm đến, nhỉ?
Bắc Cung Dạ Hàn nhìn cô gái đứng cạnh mình mà lòng đau nhói. Cung chủ của họ giỏi như thế, nhưng vì sao quá khứ không phải một màu hồng? Hắn cảm nhận được từ cô, mệt mỏi, chán nản. Biết rằng hạnh phúc không có thật, nhưng vì sao con người cứ phải bất chấp mà chạy theo? Để rồi thân thể nát tan, tâm hồn lạnh giá. Đến khi đó, đột nhiên họ nhận ra, họ lựa chọn buông. Cũng lúc đó, những con người đã tổn thương họ quay lại và cầu xin lấy sự tha thứ. Sao cứ thích làm khổ nhau vậy? Tại sao ngay từ đầu không trân quý nhau, không yêu thương nhau để bây giờ phải hối hận? Tại sao lúc đầu có thì không thèm giữ, lúc mất rồi lại chạy đi tìm? Còn kịp không đây?
" Hàn, ta mệt rồi. Đưa ta về nhà đi. " - Lạc Y Băng quay người lại nắm lấy tay Bắc Cung Dạ Hàn kéo đi.
Cùng lúc đó, Lạc Thuần Minh bước ra chụp lấy cổ tay Lạc Y Băng, do tức giận nên hơi dùng sức một chút, nhưng cái một chút đó của hắn khiến cổ tay cô hằn lên một vệt đỏ rõ trông thấy. Do đau đớn truyền tới từ tay, mày cô nhăn lại, đồng thời ngẩng đầu lên hướng đôi đồng tử tràn màu u buồn nhìn vào đôi mắt lạnh tanh của hắn. Cảm xúc của cô lần nữa trỗi dậy, cái thứ tình cảm này là của nguyên chủ, nhưng nó đọng quá sâu, dù cô có cố bác bỏ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là nhất thời, một lúc nào đó nó sẽ lại ngoi đầu lên thôi. Không! Cô không cho phép!
Lạc Y Băng hơi mất khống chế hất tay Lạc Thuần Minh ra khỏi người mình, sau đó nắm chặt lấy tay Bắc Cung Dạ Hàn. Nếu tinh ý một chút thì sẽ phát hiện, tay cô có một sự run nhẹ, giống như có chuyện gì đó rất kinh khủng diễn ra trước mặt cô.
" Băng, bình tĩnh lại! Có anh ở đây, luôn luôn bên em... Anh đưa em về nhà, được không? "
Bắc Cung Dạ Hàn cảm nhận được nỗi sợ của cô, hắn hoảng hốt không biết làm gì, trong vô thức cũng thay đổi luôn cả cách xưng hô.
Lạc Y Băng không nói gì, cô chỉ nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu. Bắc Cung Dạ Hàn thấy thế thì ngay lập tức đỡ lấy cô, trừng mắt với cái kẻ tên Lạc Thuần Minh đang chắn đường, chờ tên đó dạt ra, Bắc Cung Dạ Hàn phóng thẳng ra ngoài xe và chở cô về.
Đoạn đường từ Bạch gia đến Tịch Tịnh Cung khá là xa, chạy xe hết tốc lực quy định cũng mất cỡ 40 phút. Mà trong 40 phút đó, Lạc Y Băng đã hoàn toàn khống chế được tâm trạng của chính mình. Đồng thời cô cũng kể luôn cho Bắc Cung Dạ Hàn về chuyện trước kia giữa cô và Phương Thái Long.
Hắn nghe xong hình như cũng không có biểu hiện gì nhiều, có lẽ hắn cũng không định quan tâm chuyện của cô. Không trách hắn được, chuyện tình thiếu muối như vậy ai nghe cũng sẽ chán thôi.
Nhưng không đâu, ngoài mặt như vậy, mà bên trong thì sắp bùng nổ rồi.
Cung chủ nhà hắn, anh dũng thiện chiến (?), xinh đẹp tài năng (?), thông minh vượt bậc như vậy,