" Hắc thiếu gia, xin thứ lỗi, cô gái của tôi hôm nay không được khỏe cho lắm. Hơn nữa còn xui xẻo động trúng thứ khí độc hại như các người nên hiện tại cô ấy rất mệt. Xin phép trước nhé. "
Đông Cung Lạc Trần của bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, sức chịu đựng cũng vừa lúc chạm đến giới hạn rồi. Hắn đứng bật dậy cắt luôn những lời bẩn thỉu mà Hắc Vân sắp thốt ra để tổn thương Lạc Y Băng, hắn tới cạnh cô đỡ lấy bờ vai nhỏ bé gầy guộc đang và luôn phải đối đầu với cả thế giới, cả một xã hội khắc nghiệt kia.
Khi vừa chạm vào vai cô, đột nhiên Đông Cung Lạc Trần lại giật mình. Không biết vì sao, nhưng chỉ vừa rồi thôi, trong một vài giây trôi qua, hắn tự dưng lại nảy lên cảm giác muốn ôm chặt lấy bờ vai nhỏ này, muốn bảo vệ cho trái tim mỏng manh đầy sẹo kia. Rung động chăng? Không biết nữa, hắn không biết....
" Đông Cung thiếu gia, anh đừng tưởng chúng tôi tôn trọng anh rồi anh muốn làm gì thì làm. Chúng tôi cũng không dễ đụng đến thế đâu. "
Phong Lam Duật nghe Đông Cung Lạc Trần thẳng thắn gọi họ là " thứ khí độc hại " thì lập tức đanh mặt lại, sau đó còn được vinh dự chứng kiến một màn thân mật giữa Lạc Y Băng với Đông Cung Lạc Trần thì máu nóng trong người hắn đồng thời không kìm nổi mà sôi trào. Nếu không phải nơi này là chỗ đông người, Phong Lam Duật có lẽ đã nhào vào uýnh một trận với Đông Cung Lạc Trần rồi.
Ngay giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, ánh mắt hai bên trao nhau xẹt qua tia lửa điện, thì lúc đó thanh âm lạnh lẽo vang lên, đánh gãy cái không khí cân bằng hiện tại.
" Không dễ đụng? Các người không dễ đụng như nào? Anh cho tôi thấy cái gọi là không dễ đụng của anh đi, kẻ bại trận! "
Thanh giọng Lạc Y Băng nghe qua có vẻ lạnh lùng và đạm mạc nhưng nếu tinh ý một chút thì hoàn toàn có thể nghe thấy nỗi khổ sở đang bị kiềm chế của cô, thậm chí có thể thấy được cả những giọt nước mắt suýt tràn mi nhưng buộc phải nuốt ngược vào trong. Nhưng thật tiếc, nơi này hiện tại chỉ có những con người vì mê muội mà bị lu mờ trí óc, vì cố chấp mà vô tình vụt mất trái tim, vì ngu dại mà đánh rơi tình cảm của chính mình....
Phong Lam Duật khi nghe cô mắng hắn là " kẻ bại trận " thì lập tức nổi giận.
" Lạc Y Băng! Cô quá đáng lắm rồi! "
Phong Lam Duật ơi là Phong Lam Duật, tiếc cho một nhân tài với bộ não kinh doanh tuyệt đỉnh như anh mà lại vô cùng ngu ngốc trong phương diện tình cảm. Anh có thể nhận ra sai sót dù là nhỏ nhất trong một cái hợp đống bất động sản, vậy tại sao anh không nhìn ra tình cảm chân thành nhất của anh đã trao về ai rồi? Không phải anh rất giỏi sao? Vậy sao anh không biết anh đã yêu cô ấy nhiều như nào? Phong Lam Duật trên thực tế là đã biết trái tim mình hướng về ai, nhưng anh ta đang bị sự cố chấp của bản thân khống chế. Trái tim anh ta nói rằng anh ta yêu Lạc Y Băng, nhưng lý trí anh ta lại một mực hướng về Dạ Nguyệt Linh. Và thật xui xẻo, Phong Lam Duật lại chọn nghe theo lý trí....
Chàng trai à, yêu bằng lý trí là tình yêu giả dối đấy...
" Lạc Y Băng, thứ phụ nữ như cô lấy tư cách gì để nói tôi là kẻ bại trận? Nếu không phải cô giở chiêu trò, tôi có khả năng thua sao? Cô, nữ nhân gian xảo! Xấu xa! Đáng ghét! Linh nhi là bạn của cô, nhưng cô lại đi hãm hại cô ấy! Linh nhi càng tốt bao nhiêu thì cô lại càng tệ bấy nhiêu! Gia tộc cô từ bỏ cô là quyết định đúng đắn nhất đời họ, còn tôi, quả thật tôi từng bị mù mới xem cô là người tốt. Nữ nhân như cô, tại sao tới giờ vẫn sống trên đời? Tại sao cô không đi chết đi? Lạc Y Băng, cô, đồ cặn bã! Rác rưởi! "
Phong Lam Duật vứt đi chút rung động nhỏ vừa vụt qua trái tim, hắn ngạo nghễ bước đến nhìn xuống cô tựa như nhìn vào một kẻ hèn mọn nào đó, như một kẻ bề trên nhìn xuống thuộc hạ của mình. Hắn hùng hùng hổ hổ thốt ra những lời tàn độc kia, mục đích chính là muốn làm tổn thương cô, nhưng thực sự đấy chính là sự tức giận của hắn khi nhìn cô cùng Đông Cung Lạc Trần thân mật. Và hắn lại đi trút hết lên đầu cô.
Phong Lam Duật, khi anh nói ra những lời đó, anh có từng nghĩ tới cô ấy sẽ đau đớn như thế nào chưa? Anh có từng nghĩ đến quá khứ đẹp đẽ trước kia của 2 người chưa? Anh có nhớ cô ấy vẫn chỉ là một tiểu nữ tử không? Anh có biết cô ấy cũng