Hai người quay lại biệt thự tư nhân của Nguyệt Tĩnh Anh.
Vừa bước vào liền phát hiện có người lạ
Thím Hà thấy hai người về liền chạy tới
"Hai cô cậu về rồi sao? Có đói hay chưa?"
Cửu U Huyền nhìn qua một vòng, dùng cả thần thức kiểm tra toàn biệt thự cũng không thấy Nguyệt Tĩnh Anh đâu, lại nhìn hai người lạ mặt đang ngồi trên sofa
"Thím Hà, bọn con chưa đói.
Chị Tĩnh Anh đâu? Hai người kia là ai?"
Vừa nói vừa tiến tới ghế sofa,ngồi đối diện với hai vị "khách" kia, tất nhiên Hàn Dạ Minh cũng tới ngồi cạnh nàng
Lý Nhã Liên tươi cười chào hỏi hai người
"Xin chào, tôi là mẹ của Tĩnh Anh tên Lý Nhã Liên.
Còn đây là em gái nó tên Nguyệt Tĩnh Nhi!"
"Thì ra là Nguyệt phu nhân! Nhưng chị Tĩnh Anh từng nói, mẹ chị ấy...!"
Nói tới đây, nàng ngập ngừng tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người.
Lý Nhã Liên giải thích
"Mẹ Tĩnh Anh mất khi nó còn quá nhỏ.
Tôi là người mẹ thứ hai của nó!"
Vừa nói Lý Nhã Liên vừa lấy khăn tay che miệng bi thương nói.
Nguyệt Tĩnh Nhi bên cạnh an ủi mẹ, nhưng trong lòng lại luôn hướng về người đang ngồi bên cạnh nàng
Cửu U Huyền hơi liếc sang Hàn Dạ Minh, không khỏi cảm thán.
Đều nói nữ nhân là hồng nhan hoạ thủy, nàng thấy sai hết rồi!
Nàng ngồi đối diện nhìn hai người "diễn".
Tuyết Mỹ Liên, Lý Nhã Liên nàng phát hiện người có tên Liên khả năng diễn rất cao, xứng đáng đạt giải Oscar!
Đang diễn thì một giọng nói giận dữ từ bên ngoài truyền vào
"Các người tới đây làm gì?!"
Là Nguyệt Tĩnh Anh quay về rồi!
Cô giận dữ đi từ bên ngoài vào, không chút kiêng dè nào quát thẳng vào mặt hai người kia
"Hai người cút về Nguyệt gia cho tôi!"
"Chị, em và mẹ có lòng tốt tới thăm chị sao chị..."
"Dẹp bộ mặt giả tạo đó sang một bên đi! Tôi không cần các người thương hại!"
"Tĩnh Anh, mẹ biết con chưa chấp nhận người mẹ này nhưng ít ra con cũng phải cho mẹ cơ hội chứ?"
Một bên giận dữ nặng lời, một bên tỏ vẻ bất lực không biết phải làm sao.
Cửu U Huyền cảm thấy bọn họ thật ồn ào!
Hàn Dạ Minh ngồi bên cạnh giống như nghe được tiếng lòng của nàng
"Có cần ta..."
Cửu U Huyền:"Chúng ta không nên để lộ quá nhiều!"
Nghe vậy hắn hiểu ý, an tĩnh ngồi bên cạnh
Sau khoảng mười lăm phút dằng co, cuối cùng Nguyệt Tĩnh Anh cũng "đuổi" được hai mẹ con kia đi.
Cô thở phì phò tự