"Ngươi...ngươi sao còn đứng đó?"
Bên cạnh con suối có một tảng đá to bằng một bức tường.
Lam Tiên đi ra sau tảng đá đó mặc y phục.
Khi ra ngoài thấy Cửu U Hoàng vẫn đứng đó
"Ta biết trong sạch của nữ nhân rất.
Cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Cửu U Hoàng trịnh trọng nói.
Lam Tiên hơi ngẩn người, sau đó rũ mắt nói
"Nếu là vì thương hại thì không cần! Chỉ cần hôm nay không ai nói chuyện này ra thì sẽ không ai biết, ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm!"
Đúng là chuyện này nếu đồn ra ngoài, thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Đối với một nữ nhân mà nói quan trọng nhất chính là sự trong sạch của bản thân.
Nhưng nếu Cửu U Hoàng vì thương hại nên mới cưới nàng thì không cần.
Nàng không phải nữ nhân quá mức yếu đuối mà cần người khác thương hại!
"Ý của ta không phải như vậy!"
"Nếu như không phải vì thương hại ta thì là gì?"
Cửu U Hoàng cứng họng.
Hắn không biết nên nói sao cho đúng.
Lần đầu tiên, hắn không thể biện minh cho bản thân!
Bầu không khí thoáng chốc trầm lặng nhưng ngay sau đó bị tiếng gọi của Cửu U Huyền phá vỡ:" Các ngươi xong chưa vậy?"
Hai người nhanh chóng đi ra, ngồi bên đống lửa đã được nhóm sẵn bên cạnh là một ít thịt thú rừng và một ít trái cây dại mà hôm nay Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh tìm được
Đôi tay thon dài của Cửu U Hoàng thoăn thoắt xử lý thịt thú, chẳng mấy chốc mùi thơm của thịt nướng lan toả
"Nhiều năm như vậy mà trù nghệ của ngươi không giảm!"
Cửu U Huyền thoả mãn ăn thịt nướng mà Cửu U Hoàng đưa.
Lâu rồi nàng mới ăn lại thức ăn đồ do hắn làm
"Không phải cũng chỉ là thịt thôi sao? Nếu muốn ăn, ta làm cho A Cửu ăn!"
Hàn Dạ Minh nói mà làm Cửu U Huyền tí nữa thì sặc nước miếng.
Nàng khó mà tưởng tượng được Minh Đế cao cao tại thượng khi xuống bếp sẽ như thế nào?
"Hửm?! Mùi gì vậy?"
Hình như là mùi của thịt bị cháy?!
"Ai nha!"
Là Lam Tiên không may bị