Cửu U Huyền đưa Hàn Dạ Minh vào trong Vân Thiên.
Tứ đại thần thú, Tứ đại hung thú và hai thượng cổ thần thú đều có mặt đông đủ
"Các ngươi giúp ta đưa hắn vào trong!"
Vừa dứt lời, toàn bộ liền mất tăm, chỉ còn lại duy nhất một mình Cùng Kỳ ngơ ngác đứng đó
"Bọn họ đều đi hết vậy thì Cùng Kỳ ngươi đưa hắn vào phòng!"
Cùng Kỳ vẻ mặt đáng thương đứng đó.
Trời biết hắn có bao nhiêu không muốn!
Chủ mẫu, ngươi sao có thể giao chủ nhân cho ta a?!
Cùng Kỳ giúp Cửu U Huyền đưa Hàn Dạ Minh vào trong căn nhà nhỏ đặt Hắn nghỉ ngơi trên giường
"Ngươi ở lại đây chăm sóc hắn! Ta đi luyện dược!"
Sau khi nàng rời đi, bỗng nhiên, Cùng Kỳ cảm thấy bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo.
Nhìn lại thì thấy chủ nhân mình đang "thâm tình" nhìn hắn
"Ha ha! Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi!"
Cùng Kỳ gượng cười, sao lại quên mất, chủ nhân chỉ là đang giả vờ để chiếm tiện nghi của chủ mẫu
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm! Là chủ mẫu nhờ ta đưa ngươi vào trong!"
"Ra ngoài đi!"
Cùng Kỳ so với thỏ chạy còn nhanh hơn.
Đám người chết tiệt kia, vậy mà lại bỏ hắn chạy đi! Đợi lát nữa hắn sẽ tính sổ!
Khoảng hơn một canh giờ sau, Cửu U Huyền trở lại, phát hiện Hàn Dạ Minh không có trên giường, trong lòng bỗng nhiên trở lên bất an, ánh mắt hiện lên sự lo lắng
Ngươi đâu?!
Nàng hoảng hốt chạy đi tìm kiếm khắp căn nhà, cuối cùng tìm thấy hắn ở ôn tuyền.
Nhưng cảnh tượng trước mắt có phải quá kích thích rồi không?
(***)Thân hình hoàn hảo không tì vết.
Nếu nói nữ nhân (1) tuyết phu hoa mạo thì so với hắn còn kém không biết bao nhiêu lần!
Cửu U Huyền sững người tại chỗ.
Người đang ngâm mình trong ôn tuyền kia bỗng mở mắt nhìn nàng
Đối mặt với ánh mắt trần trụi của người kia, Cửu U Huyền biết mình thất thố, lập tức quay đi rời khỏi.
Nhưng vừa bước được hai bước nàng cảm thấy có gì đó không đúng
Vết thương trên ngực phải của hắn đâu?!
Cửu U Huyền quay lại muốn xác nhận.
Nhìn kiểu gì thì trên ngực của hắn làm gì có vết thương nào
"Ngươi không phải là bị thương sao?"
"A Cửu! Ngươi nhớ nhầm rồi!"
"Rõ ràng là ngươi bị thương rất nặng!"
Thị lực của nàng rất tốt, không có chuyện nhìn nhầm được!
"Nếu không thì A Cửu xuống đây kiểm tra.
Đôi khi mắt nhìn chưa chắc là thật đâu a!"
Đúng vậy, nhỡ đâu là đánh lừa thị giác thì sao?
Cửu U Huyền đem giày cởi ra từ từ bước xuống ôn tuyền.
Đối với một nam nhân không một mảnh vải che thân nếu là người khác đã sớm đỏ mặt rồi.
Nhưng Cửu Đế lại khen ngược, một chút biểu cảm dư thừa mà chuyên tâm kiểm tra xem có vết thương nào không.
Hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười xấu xa của ai đó!
Nàng đưa tay sờ lên ngực của hắn, da thịt nhẵn mịn, một vết sẹo cũng không có chứ đừng nói là vết thương!
"Không thể nào! Rõ ràng ngươi...!"
Nói được một nửa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Cửu U Huyền tức giận quay người.
Hàn Dạ Minh nhanh tay giữ lấy nàng.
Xoay người một cái hai người liên đổi chỗ
Lưng của nàng áp lên bờ của ôn tuyền, còn hắn thì ôm lấy nàng đầu tựa xuống vai nàng
"Ngươi lừa ta!"
Cửu U Huyền tức giận nói, bàn tay nhỏ đánh mạnh lên người hắn, nhưng Hàn Dạ Minh một chút cũng chẳng cảm thấy gì
Uổng công còn lo lắng cho hắn nửa ngày trời.
Lúc hắn biến mất, nàng bỗng nhiên trở lên hoảng hốt, mất phương hướng mà chạy khắp nơi tìm hắn!
Cuối cùng thì sao? Không phải đây chỉ là trò đùa của hắn thôi sao?
Rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của con người nhưng tại sao vẫn bị lừa?!
Là nàng nhìn không thấu hắn, hay là...!
"A Cửu!"
"Buông ra!"
"A Cửu! Chúng ta nói chuyện được chứ!"
"Ta và ngươi không có gì để nói hết!"
Nói xong, nàng giơ tay, viên ngọc kia lại xuất hiện, bay tới
Mục đích của nàng rất rõ ràng, muốn lần nữa tách Vân Thiên ra!
Hàn Dạ Minh cũng không