" Ha ha , ta cũng không phải Thiên Cơ Sư làm sao ta biết được ai thắng ai thua.
Vẫn là chờ sinh tử chiến kết thúc mới biết được !"
Vệ Khanh xấu hổ cười gượng.
Đúng là cái miệng hại cái thân mà
"Có cần ta giúp ngươi bói một quẻ không ?"
Phù Dị ngồi cùng Phó Tử Thuần đánh cờ.
Châm vào nói một câu.
Vệ Khanh cũng biết Phù Dị đang nói đểu hắn , liền tức giận nói
"Phù Dị , Phó Tử Thuần, các ngươi bớt dáng vẻ thư sinh tay trói gà không chặt đó đi ! Bầy bộ dáng đáng ghét đó cho ai xem chứ ?"
"Đừng lôi ta vào !"
"Chẳng lẽ ta nói không đúng ?"
"Muốn nói thì đi chỗ khác , nơi này đang có sinh tử chiến !"
Lần này người lên tiếng là Phổ Khắc.
Lập tức cả ba im lặng không nói nữa.
Bọn họ mới không muốn dính dáng tới tên lúc nào cũng tuân thủ quy tắc đâu !
Phó Tử Thuần và Phù Dị lại tập trung vào ván cờ đang dang dở , còn Vệ Khanh thì lần nữa dán mắt lên lôi đài
"Một người là Thiên Cơ Sư, hai người là Thiên Đạo , ngồi tranh cãi như hài tử thật sự chẳng ra gì !"
Phổ Khắc , con mắt nào của ngươi thấy bọn ta đang tranh cãi ? Bọn ta đã sống bao nhiêu năm rồi mà ngươi còn nói bọn ta là hài tử ?
Lúc này trên lôi đài , chỉ mới vài phút mà trận đấu đã diễn ra hết sức ác liệt.
Thời Lăng Siêu ra chiêu như thế nào Cửu U Hoàng liền có thể bắt chức y như vậy.
Chẳng những không làm thương Cửu U Hoàng mà còn bị hắn dùng chính chiêu thức mà bản thân dùng để phản đòn , Thời Lăng Siêu sao có thể không tức giận
"Ngươi dùng chính chiêu thức của ta để đánh với ta thì có tác bản lĩnh gì ? Có giỏi sử dụng chính thực lực của ngươi để đấu với ta !"
"Như ngươi mong muốn !"
Cửu U Hoàng rút ra một cây tiêu ngọc màu lục , tiêu ngọc xoay trên tay hắn vài vòng , sau đó bay lên không trung rồi lại hướng tới Thời Lăng Siêu.
Tiêu ngọc như có linh tính , nó giống như là Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không, tấn công Thời Lăng Siêu
Đây chính là vũ khí