Đoan Lão vừa nhìn thấy lệnh bài thì sợ tới tái cả mặt , lắp bắt nói
"Viện...Viện...Viện Trưởng !"
Cái gì ? Viện Trưởng ?! Tên kia là Viện Trưởng ?
"Vội nóng vội như vậy làm gì ? Ngươi phải cầm xem cho kỹ , nhỡ người khác lại bảo là đồ giả thì sao ?"
Đoan Lão,cầm lấy lệnh bài xem xét một hồi , càng xem càng toát mồ hồi
"Đây đúng thật là lệnh bài của Viện Trưởng !Ngươi là Viện Trưởng ?"
"Ta không phải Viện Trưởng của các ngươi.
Viện Trưởng các ngươi sợ có vài kẻ không biết sống chết tới chọc ta cho nên mới đưa thứ này cho ta !"
Cái này là do ba năm trước khi nàng rời đi Học Viện Quang Dao, Ngọc Thượng Sắc sợ nàng khi quay lại đây sẽ có kẻ chê tuổi thọ quá dài mà chọc giận nàng nên mới ném cho nàng cái lệnh bài đó.
Nàng nhận lấy nó sau đó ném vào một góc.
Cứ nghĩ Ngọc Thượng Sắc lo xa quá , nàng tới một lần đâu có nghĩa là sẽ tới lần hai.
Nhưng thật không ngờ ba năm sau lại phải quay lại cái Học Viện Quang Dao này của hắn.
Và tất nhiên cái lệnh bài kia có tác dụng
Nghe nói Ngọc Thượng Sắc nói , chỉ cần cầm lệnh bài này cho dù là Phó Viện Trưởng cũng phải nghe lệnh !
"Mà khoan đã , ngươi nhìn rất quen mắt.
Ngươi...ngươi không phải là Bạch Tử Du , quán quân tân sinh ba năm trước đã mất tích hay sao ?"
Đoan Lão vừa nhìn vẫn luôn cảm thấy Cửu U Huyền rất quen mắt.
Lúc lại trí nhớ mới biết đây chính là Bạch Tử Du của ba năm trước.
Nhưng mà lúc đó Bạch Tử Du mười tám tuổi, sao ba năm sau vẫn trông như mười tám tuổi vậy ?
"Bạch Tử Du, đó không phải là người đạt điểm cao nhất trong khảo sát đầu vào ba năm trước đến nay vẫn chưa có một ai vượt qua hay sao ?"
Bạch Tử Du , cái tên vang danh khắp nơi ba năm trước , mặc dù lúc đó chỉ là tân sinh viên.
Bởi vì điểm khảo hạch của hắn cao tới mức đáng sợ !
Nhưng sau đó không hiểu vì sao hắn lại mất tích , không ai tìm được Bạch Tử Du trong ba năm này , giống như bốc hơi khỏi thế gian