"Giết...giết người ! Giết người rồi !"
Toàn trường bắt đầu trở lên hỗn loạn.
Người bình thường chết thì có thể không sao , nhưng người bị giết lại là người Hoàng Thất.
Thánh Thượng nổi giận , chắc chắn Bắc Cảnh thành sẽ gặp đại nạn !
Mặc dù bọn họ rất vui khi đã diệt trừ một mối họa gây hại như Nhiêu Mạn Tuyết , nhưng chỉ vì một người mà liên lụy tới cả mấy trăm hộ dân trong thành thì quả thật không đáng !
Cảnh tượng hỗ loạn rất nhanh đã dẫn binh linh trong thành tới.
Cứ tưởng Cửu U Huyền sẽ hoảng sợ mà chạy trốn , ai mà ngờ được nàng còn ung dung hơn bọn họ , gương mặt bình tĩnh mà rút cây dao ra khỏi ngực Nhiêu Mạn Tuyết
Cây dao đã dính đầy máu , không.
may bám lên tay của nàng.
Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó , vội vàng tầng đầu lên , phát hiện Hàn Dạ Minh đang nhìn nàng.
Trong lòng lập tức kêu không ổn
Sao nàng lại quên mất , Hàn Dạ Minh hắn bây giờ chỉ là một hài tử mới vài tuổi chứ ?
Đã là hài tử thì sao có thể để nhìn mấy cảnh máu me giết người này chứ , sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới sự phát triển tâm lý !
Không nghĩ là cũng có ngày nàng sơ suất thế này !
Đem cây dao dang dính đầy máu ném qua một bên , bàn tay dính máu giấu ra đằng sau
Trong lòng Hàn Dạ Minh phì cười
Đôi lúc , A Cửu cũng vô cùng đáng yêu !
Hắn chạy tới chỗ nàng , không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho nàng
"A Cửu , ngươi lau tay đi !"
Đôi mắt hắn trở lên to tròn , trông có phần ngây thơ.
Ánh mắt Cửu U Huyền hơi gây ra , có phần bỡ ngỡ đưa tay ra nhận khăn tay
"Nhìn thấy cảnh này , ngươi không sợ sao ?"
"Tại sao phải sợ ? So với mấy cảnh này , ta càng sợ ngươi sẽ bị thương hơn !"
Không hiểu sao trong lòng Cửu U Huyền cảm thấy như có thứ gì đó rất ấm áp chảy qua
"Mới tí tuổi đầu , ngươi học đâu ra mấy câu nói vớ vẩn này chứ ? Cái khăn tay này , ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi sau !"
Hai người bọn họ nói chuyện rất bình