Bạch Phong Thần cứ nghĩ bản thân đã có thể cứu vãn được tình thế , nhưng hiện tại xem ra hắn vẫn bị Ám Đế xoay như chong chóng.
"Mị , đưa Ngự Linh Lăng rời đi ! Hôm nay ta chỉ tới để kể cho các ngươi nghe một câu chuyện thôi.
Hẹn gặp lại vào một ngày không xa !"
Phân thân của Ám Đế tan biến trong không khí.
Mị nhìn bọn họ cười mị hoặc một cái rồi xách theo Ngự Linh Lăng đang ngất xỉu rời đi.
Không ai ngăn cản bọn họ.
Bởi vì lúc này trong lòng ai cũng nặng trĩu tâm sự riêng.
"A Cửu , xin lỗi ! Ta...ta không phải cố ý lừa ngươi.
Ta chỉ là muốn ngươi không ghét bỏ ta mà thôi !"
Ám Đế rời đi.
Mị mang theo Ngự Linh Lăng biến mất.
Hàn Dạ Minh lập tức tới chỗ Cửu U Huyền, nhưng không dám lại gần nàng.
Sắc mặt nàng vẫn còn rất xuất , chỉ sợ nếu hiện tại có người tới gần nàng , cho dù có là Bạch Phong Thần thì nàng cũng ra tay không chút lưu tình.
Bị kéo vào một âm mưu lớn như thế ngay từ khi còn nhỏ , tâm trạng tốt thế nào cho được !
"Lần sau đừng có làm mấy chuyện vô bổ như này nữa ! Còn nữa , Hàn Thiếu Chủ nếu ngươi cảm thấy trò biến hình rất vui thì xin mời tìm người khác.
Thứ lỗi , Bổn Quân không tiếp !"
Nói xong Cửu U Huyền liền bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Hàn Dạ Minh nhìn bóng dáng của nàng đang dần biến mất khỏi tầm mắt , muốn đuổi theo giải thích nhưng chân như dán chặt trên đất.
Nghĩ lại lời Ám Đế vừa nói , hắn...không có dũng khí tới gần nàng !
Hắn sợ...sợ chỉ cần bản thân tới gần , A Cửu sẽ chết trước mặt hắn !
Mà lúc này Phù Dị ở một nơi nào đó vào lúc ban đêm.
Nhìn lên bầu trời , thấy sợi dây tơ hồng buộc giữa Mệnh Tinh của Cửu U Huyền và Mệnh Tinh của Hàn Dạ Minh đang mờ dần.
Bình thường điềm đạm đến mấy bây giờ vẫn không tránh khỏi vết nứt.
Hắn thi phép muốn níu giữ dây tơ hồng lại , nhưng dường như không có hiệu quả.
"Ám Đế , ngươi cao tay lắm ! Đem hết sự thật nói cho bọn họ ,