"Có một người có gương mặt rất giống nàng xuất hiện bên cạnh hắn !"
Nam nhân bạch y kia nghe thấy lời này , ánh mắt thoáng thay đổi , nhấc lên nhìn Bắc Chi Hạc sau đó lại cụp xuống.
Nam nhân kia khuôn mặt giống vài phần Cửu U Huyền , biểu cảm lạnh dần.
Mặc dù hai người đang nói chuyện qua ảo ảnh nhưng Bắc Chi Hạc vẫn cảm nhận rõ được sát ý của hắn.
"Như vậy cũng tốt ! Bắc Chi Hạc , đừng trách ta không nhắc trước , chuyện này người đừng nhúng tay vào !"
"Cho ta một lý do !"
"Nàng không cần chúng ta bảo vệ.
Hơn nữa , chỉ khi nàng chết , nàng mới thật sự trở lại !"
"Cửu U Hoàng , ngươi là ca ca nàng , nói ra lời này không cũng quá tàn nhẫn đấy !"
"Chính vì ta là ca ca nàng nên mới biết thế nào là tốt nhất với nàng !"
Cửu U Hoàng đứng dậy.
Đôi mắt như bao phủ một tầng sương mù.
Đôi mắt của Cửu U Hoàng và Cửu U Huyền thật giống nhau , lúc nào trong đôi mắt ấy cứ như phủ một tầng sương mù ngăn chặn người khác đọc ý nghĩ của mình.
Hơn tám mươi năm , nàng rời đi đã hơn tám mươi năm.
Bây giờ nàng đã không còn là Cửu U Huyền mà chỉ là một người bình thường.
Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt , nàng từ nhỏ phải chứng kiến cảnh máu me quá nhiều , đôi lúc cũng cần phải có một cuộc sống bình yên như bao người.
Mặc dù là ca ca , nhưng hắn sẽ không lộ diện hay bí mật bảo hộ nàng.
Bởi vì chi dù có biến thành ai , thân phận gì nàng đều cần phải trưởng thành.
Cuộc đời nàng ngay từ đầu đã chú định khó có được yên bình , không thể mãi mãi làm một nàng công chúa được mọi người cưng chiều !
Chỉ là thật không ngờ trước đó không lâu Hàn Dạ Minh vậy mà cũng đã vào luân hồi.
Chuyện làm hắn càng không ngờ hơn là hai người họ vậy mà lại lần nữa gặp nhau.
Đây rốt cuộc là duyên phận hay là nghiệt duyên ?
"Cửu U Hoàng , ngươi muốn ta đứng ngoài nhìn nàng chết đi , ta làm không được !"
Lý do hắn tồn tại đến bây giờ chỉ