"Ngươi là đồ vong ân bội ! Ta và nãi nãi đã cứu ngươi , vậy mà ngươi bây giờ thấy chết không cứu !"
Tiểu Điền tức giận mà quát lớn , ngón tay chỉ thẳng vào mặt Cửu U Huyền.
Nàng gõ Cửu Tinh vào lòng bàn tay , mặc dù trên người không cảm nhận được sự tức giận nào , thậm chí là còn đang cười nhẹ nhưng trong đôi mắt đã tràn ngập sát khí.
Tiểu Điền bị dọa sợ cơ thể trở lên run rẩy , nhất thời đứng chôn chân ở đó mà không dám nói thêm gì.
Tiểu Điền không nghĩ , vị tỷ tỷ mình cứu lại có bộ mặt đáng sợ như vậy.
Trong lòng hiểu vì sao lại hối hận những lời bản thân vừa nói.
"Chính là hai bà cháu các ngươi đã cứu ta nên bây giờ ngươi vẫn còn sống đấy ! Dám tính kế ta mà vẫn còn sống , Tiểu Điền ngươi là người đầu tiên !"
Bởi vì Cửu U Huyền đứng quay lưng về phía đám người Lâm Đại Cường nên ngoại trừ Tiểu Điền và Tiểu Tước thì không ai thấy sát khí trong mắt nàng.
Cơ thể Tiểu Điền và Tiểu Tước trở lên run rẩy , dũng khí vừa rồi mắng Cửu U Huyền không biết đã đi đâu hết.
Nhìn thấy Tiểu Điền vừa rồi còn mắng chửi bây giờ lại tỏ ra sợ hãi trước một nữ nhân xinh đẹp như vậy , không khỏi lên tiếng khinh thường.
"Tiểu Điền , ngươi đúng là tên nhát chết ! Mỹ nhân xinh đẹp như này mà còn sợ , vậy mà cũng dám chống đối ta , đúng là tìm chết !"
Trong giọng nói Lâm Dại Cường không hề che giấu sự d.â.m t.ụ.c trong đó , ánh mắt nóng rực nhìn nàng , chỉ hận không thể đem bộ bạch y trên người nàng lột sạch.
Cửu U Huyền nhíu mày , quay người lại , trên khuôn mặt không che giấu nổi sự chán ghét đến cùng cực.
Nhà trưởng thôn gì đó rốt cuộc đã dậy dỗ ra cái dạng người gì vậy ?
Lâm Đại Cường cũng chỉ mới hơn mười tuổi vạy mà lại không biết kiêng dè nói ra những lời d.â.m t.ụ.c không biết xấu hổ như vậy.
Dám nói ra không kiêng nể ai như vậy không biết đã hại biết bao nhiêu cô nương , Tiểu Tước còn