"Nếu đã dám tới, người đâu, bắt nàng lại!"
Thất trưởng lão đã ra lệnh cho hắn không được giết nàng.
Hắn nói không được giết còn nếu như tra tấn hay hành hạ gì đều được nhỉ.
Nếu vậy phải để nàng hầu hạ hắn trước.
Trong đôi mắt của Lâm lão gia thoáng hiện lên sự d.â.m t.à nhưng vì để giữ thể diện nên không có biểu hiện quá rõ, với lại sự chú ý của mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Cửu U Huyền đâu ai nhìn được trong mắt hắn đang có gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác nhìn không thấy đâu có nghĩa Cửu U Huyền không nhìn thấy.
Lâm Đại Cường còn nhỏ đã có d.ụ.c v.ọ.n.g hóa ra là do di truyền.
Nói cha nào con nấy quả thực không sai mà!
Cửu U Huyền phẩy tay một cái, rồi cười nhạo một tiếng.
Không ai hiểu nàng vậy là có ý gì, thứ bọn họ nghe thấy tiếp theo chỉ có tiếng kêu đau đớn của Lâm lão gia.
Lâm lão gia ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm lấy mặt, máu xuyên qua những kẽ tay chảy xuống, miệng không ngừng nói.
"Mắt của ta! Mắt của ta! Ngươi đã làm gì?"
"Ta đâu có làm gì, chỉ đem mắt người mù giống nhi tử ngươi mà thôi.
Ngươi biết không, nhi tử ngươi cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta nên mới bị mù đấy!"
Giọng nói Cửu U Huyền rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lâm lão gia sợ đến run rẩy.
Những người khác cũng bị dọa, đặc biệt là mấy người nhát gan còn bị dọa cho hét toáng lên.
"Tiểu nhân cuồng vọng, còn dám lộ mặt sao?"
Một giọng nói khác truyền đến kèm theo đó là một chưởng mạnh mẽ.
Cửu U Huyền nhìn lên, người tới là một lão giả bị cụt mất một tay.
Nhìn một chưởng đang đánh tới, nàng chỉ phẩy nhẹ một cái nó liền tan biến.
Thất trưởng lão kinh ngạc không thôi.
Đối phương trên người không chút linh lực mà có thể hóa giải một chưởng này của hắn vô cùng dễ dàng tuyệt đối không thể là