"Ta thì sao?"
Tiểu Điền sợ nàng vứt bỏ lại hắn ở đây lập tức nắm lấy tà áo của Cửu U Huyền.
Nàng gỡ bàn tay nhỏ bé của hắn đang nắm chặt khỏi tà áo, không nhanh không chậm nói.
"Như ta đã nói trước đó, tư chất của ngươi không có gì đặc biệt, mà ta từ trước tới nay không muốn phí thời gian vào những thứ vô dụng.
Nhưng ta có thể cho ngươi một chút thời gian để thuyết phục ta.
Ngươi có thời gian là nửa khắc!"
Nửa khắc, Tiểu Điền chỉ có nửa khắc để thuyết phục Cửu U Huyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác có thể sẽ dễ nhưng đối với Tiểu Điền mà nói quả thực rất khó.
Trong tay hắn không có bất cứ thứ gì hết, ngươi thân duy nhất cũng đã mất, hắn có thể lấy cái gì để thuyết phục được nàng đây?
"Ta… ta…"
Hắn không biết!
Thời gian trôi qua đã vài phút nhưng Tiểu Điền vẫn chưa nghĩ ra được câu nào.
Thời gian nửa khác không còn nhiều, Cửu U Huyền thấy thời gian vừa tới liền không do dự mà quay người.
Chính là ngay lúc nàng vừa quay người, Tiểu Điền lần nữa nắm lấy tà áo nàng.
"Ta biết, ta so với Tiểu Tước thiên phú kém rất xa, nhưng mà việc này đây có ảnh hưởng gì.
Thiên phú chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ, có trở thành cường giả hay không phải xem vào chính bản thân.
Lúc đầu, ta chỉ mong bản thân có thể tu luyện đến Hóa Thần Kỳ là đã giỏi lắm rồi, chỉ là sau chuyện lần này ta nhận ra, Hóa Thần Kỳ vẫn chưa là gì.
Cảm giác bất lực nhìn người thân duy nhất bị người ta đánh chết, ta hận bọn chúng nhưng hận bản thân nhiều hơn!"
Hận bản thân vì sao lại quá yếu.
Nàng nói đúng, thế giới cường giả vi tôn, nếu như không tàn nhẫn một chút, mạnh lên thì người chết chính là hắn.
Bản thân hắn xuất thân không cao quý gì, nhưng giờ đây hắn không muốn bị người khác coi thường.
Hắn muốn mạnh hơn, đạt tới chí tôn trở thành cường giả thực thụ!
"Vậy ngươi có biết, thứ đầu tiên mà một người tu luyện quan tâm chính là thiên phú không?"
"Thì sao chứ? Ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, cho dù thiên phú của