Cửu U Huyền nghe vậy mắt bỗng nhiên mở ra, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Tử Phượng, Trì, Bạch Băng, Viêm Hoàng đang mỗi người một góc giúp nàng xử lý công vụ.
Bốn người bỗng nhiên có dự cảm không lành, muốn lên tiếng phản đối nhưng bị Cửu U Huyền nói trước.
"Nhiệm vụ của các ngươi, giúp ta xử lý cái đồng này! Yên tâm sau khi về ta sẽ mua quà cho các ngươi!"
Dứt lời liền biến mất ở đó cùng Hàn Dạ Minh.
Bốn người đen mặt, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Chủ nhân, ngươi dỗ trẻ con sao?
Cửu U Huyền thoải mái nằm trong lòng Hàn Dạ Minh, đột nhiên cảm nhận được gì đó, mày hơi nhăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Cửu, có chuyện gì sao?"
"Thả ta xuống, ta tự mình đi.
Chúng trước hết cần tới một nơi, ta cần gặp một người!"
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Cũng là ở Tinh Phong Đại Lục!"
Tinh Phong Đại Lục.
Trên bầu trời xoẹt qua hai sáng một đen một trắng, tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức không nhìn rõ vật thể.
Mãi khi đến trước một bí cảnh hai vệt sáng đó mới dừng lại.
Cửu U Huyền đứng trước lối bí cảnh, trong đôi mắt hiện lên sự phức tạp.
Nàng không nghĩ, vậy mà lại có thể vượt qua!
Hàn Dạ Minh đứng phía sau nàng, hắn không có hỏi nàng vì sao lại tới đây.
Hai người cứ im lặng đứng đó vài phút, vài phút sau một hài tử từ trong bí cảnh bay ra ngoài ngã rạp xuống đất.
Hài tử ấy không rõ là nam hay nữ, không nhìn rõ mặt mũi, cả người máu và cát đất trộn lẫn, y phục trên người rách rưới không có chỗ nào hoàn chỉnh.
Hài tử kia dường như đã kiệt sức, thứ duy nhất cảm nhận được chính là cơ thể rất đau, tầm mắt đần mờ rồi ngất đi.
Trước khi ngất, hình như có một thứ gì đó màu trắng đang tới gần.
Đó là gì? Là Sứ Giả Câu Hồn tới dẫn hắn đi sao?
Cửu U Huyền tới gần hài tử kia, cúi người xuống muốn bế lên thì tay đột nhiên bị nắm lại kéo nàng ngược lên.
Bên tai truyền đến giọng nói không được tốt lắm của Hàn