"Tẩu tẩu, ngươi thật sự muốn nhận hắn làm đồ đệ sao?"
"Dù sao thì ta cũng không có việc gì để làm.
A Hoàng mặc dù luôn dành thời guan rảnh cho ta nhưng hắn cũng rất bận, Hi Nhi thì đã có hạnh phúc riêng của mình nên không thể nói chuyện với ta nhiều như trước.
Còn về ngươi chỉ sợ cũng rất khó để nhận hắn làm đồ đệ!"
Nói đến câu cuối cùng ánh mắt Lam Tiên như có như không liếc qua Hàn Dạ Minh đang đứng phía sau Cửu U Huyền.
Người nam nhân này trên mặt lúc nào cũng treo dòng chữ "A Cửu là của ta!", đến ca ca ruột của nàng còn ghen được chứ đừng nói đến người ngoài.
Chỉ sợ hài tử này mà trở thành đồ đệ của Huyền Nhi chưa học được cái gì thì đã bị Hàn Dạ Minh lúc nào cùng kè kè phía sau dọa sợ.
"Tiểu Điền, người thấy sao?"
Cửu U Huyền hỏi ý kiến của Tiểu Điền, hắn cúi đầu một lúc, Lam Tiên cũng rất kiên nhẫn đứng đó chờ câu trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, Tiểu Điền ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiến lên phía trước quỳ xuống lậy ba cái.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi ba lậy!"
Tiểu Điền còn chưa lậy đủ ba cái, Lam Tiên đã đỡ hắn dậy.
"Được rồi, không cần phải như vậy! Từ giờ trở đi ngươi chính là đồ đệ của ta.
Mặc dù so với bọn họ ta không bằng nhưng ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc lòng dậy ngươi!"
Ánh mắt Lam Tiên nhu hòa.
Tiểu Điền nhìn dung mạo khuynh thành trước mặt, cảm giác mòng tràn đầy trong lòng.
"Ta tên là Lam Tiên, vừa rồi Huyền Nhi gọi ngươi là Tiểu Điền".
"Sự phụ, đồ nhi mạo muội làm phiền một chuyện!"
"Tất nhiên là được, ngươi cứ nói!"
"Đồ nhi muốn xin sư phụ đổi tên của đồ nhi!"
"Tại sao ngươi lại muốn đổi tên? Ngươi không thích cái tên cũ sao?"
Tiểu Điền lắc đầu: "Không phải! Tên mới hành trình mới!"
Lam Tiên nghe vậy khẽ cười, tay xoa đầu hắn.
"Vậy từ giờ trở đi, tên của ngươi sẽ là Trình Tranh.
Ta hi vọng sau này lớn lên, ngươi sẽ tài hoa xuất chúng y như cái tên này!"
"Đa tạ sư phụ!"
Từ giờ hắn tên là Trình Tranh, Tiểu Điền không còn nữa chỉ còn Trình Tranh!
Lam Tiên ngẩng lên nhìn về phía Cửu U Huyền, phát hiện người đã không thấy bóng dáng đầu, đoán được chuyện gì nên cũng chỉ biết bất lực mà cười trừ.
Thật là!
Ngay lúc Trình Tranh nhận Lam Tiên làm sư phụ, Hàn Dạ Minh đã kéo nàng chạy đi.
Cửu U Huyền nằm trong lòng Hàn Dạ Minh, ngón tay chọc ngực hắn, bất đắc dĩ nói.
"Ta còn chưa kịp nói chuyện với tẩu tẩu!"
Hàn Dạ Minh mặt không đổi sắc nói: "Sau này sẽ có thời gian!"
"Buông ta xuống được không? Bế thế này có chút không quen!"
"Sau này sẽ quen!"
"Ta không thích!"
Hàn Dạ Minh dừng lại, đem nàng đặt xuống nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng như sợ nàng chạy mất.
"A Cửu!"
Đi được một đoạn, hắn bỗng nhiên gọi nàng.
Giọng nói có phần âm trầm vang bên tai Cửu U Huyền,