Nàng lấy ra một viên đan dược tạm thời bảo vệ kinh mạch chưa bị tổn thương nhét vào miệng Cửu Tiên Hi, rồi đưa Cửu Tiên Hi vào trong Vân Thiên để cho mấy Thần Thú chăm sóc, nói vài lời an ủi Lam Tiên.
"May mắn vẫn còn cứu được, đừng lo!"
"Đan điền của Hi Nhi, ngươi có thể khiến nó khôi phục không?"
"Chuyện này ta có thể làm được.
Ngươi yên tâm đi, tình trạng của Hi Nhi ta có mười phần nắm chắc!"
Lam Tiên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến cái chết của Đổng Ngạc Y Nhan, trong lòng thoáng liền trở lên nặng nề.
Câu nói vừa rồi của Cửu Tiên Hi vang vọng lại trong đầu nàng, câu nói tuyệt vọng đến đau lòng như đang cứ xé vào tim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoại thương, nội thương thì còn có thể dùng thuốc nhưng tâm bệnh thì...
Lam Tiên thở dài, bản thân làm mẹ nhưng lại không thể xuất hiện trong lúc nữ nhi cần nhất, điều này không khác nào nói nàng chính là một người mẹ thất bại.
Nhìn Lam Tiên ủ rũ, Cửu U Huyền cũng đoán được nàng đang suy nghĩ điều gì.
Trên đời này vết thương khó chữa nhất chính là vết thương lòng, nó mà thành sẹo thì coi như hết hi vọng.
Cửu U Huyền tiến tới chỗ xác Đổng Ngạc Y Nhan, lấy ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Đổng Ngạc Y Nhan, miệng nói nhỏ.
"Đổng Ngạc Y Nhan, xin lỗi, ta không thể cứu được ngươi.
Nếu ta đến sớm hơn một chút, bảo vệ được linh hồn ngươi, thì đã có thể khiến ngươi có cơ hội hồi sinh!"
Giọng nàng rất nhỏ, ngoại trừ bản thân nàng thì không ai nghe được.
Lau sạch sẽ máu dính trên mặt Đổng Ngạc Y Nhan, động tác rất dịu dàng.
Hai mắt Đổng Ngạc Y Nhan nhắm chặt, yên tĩnh nằm đó.
Ngón tay Cửu U Huyền truyền ra linh lực, bao trùm lấy Đổng Ngạc Y Nhan, chỉ vài giây sau bộ y phục nhuộm máu đã bị rách được thay thành một bộ tân nương phục, mặt cũng được trang điểm thật xinh đẹp, tóc được vấn lên cài trang sức lộng lẫy.
Lam Tiên có chút kinh ngạc nhìn hành động của nàng, Cửu U Huyền khẽ cười dịu dàng, làm cho Lam Tiên đứng đó ngẩn cả người.
Cửu U Huyền lúc thì biểu cảm linh hoạt, lúc thì mặt lạnh như tiền, riêng bộ mặt dịu dàng này thì nàng rất hiếm khi thấy.
"Hai người yêu nhau, về chung một nhà chính là một điều vô cùng hạnh phục.
Bởi vì thế cục không cho phép mà khiến hai người tạm thời chưa thể có một hôn lễ.
Nữ nhân để ý nhất chính là bản thân có xấu xí khi gặp người thương hay không.
Đổng Ngạc Y Nhan chắc cũng không hi vọng bản thân không còn xinh đẹp nữa.
Chúng ta đã không thể cứu được nàng, chỉ